Phù Tư Mẫn nhíu mày lại.
Đánh bừa vào bụng người ta? Chuyện này khác gì đánh chết người đâu chứ?
“Tặc tặc, lời đồn về Quan Gia Tinh mà cũng dám bịa đặt tùy tiện như thế, chết cũng đáng.”
“Hắn rốt cuộc đã nói gì vậy? Ngày nào tôi cũng lên diễn đàn, sao chẳng thấy gì cả?”
“Chắc không phải nói trên diễn đàn của trường đâu. Trên đó toàn dùng tên thật, ai dám nói bậy chứ?”
……
Phù Tư Mẫn nhìn quanh một vòng, đám học sinh tụ tập vây xung quanh, bàn tán ồn ào, rõ ràng là đang hóng chuyện, khiến người ta có cảm giác như cái người tên Quan Gia Tinh kia là một nhân vật khiến người người khiếp sợ.
“Bạn học, cho tôi hỏi Quan Gia Tinh là ai vậy?”
Phù Tư Mẫn kéo tay áo một nữ sinh đứng rất gần mình, lễ phép hỏi.
Việc chọn người này để hỏi chuyện cũng là do cô đã lựa chọn kỹ. Cô nữ sinh kia tóc đen dài, đeo kính, mặc váy ngắn đúng chuẩn quy định dài ngang gối, vừa nhìn đã thấy giống kiểu người như Ngụy Đình – kiểu học sinh hiền lành dễ gần.
Cô gái quay đầu lại, hơi ngạc nhiên: “Cậu đến cái tên Quan Gia Tinh cũng không biết à…”
Còn chưa nói hết câu, cô đã thấy Phù Tư Mẫn không mặc đồng phục học sinh, lập tức nở một nụ cười hiểu ý: “Là học sinh tuyển đặc biệt mới đến đúng không? Không biết cũng bình thường. Cậu từng nghe đến gia tộc Alex chưa?”
Phù Tư Mẫn ngơ ngác lắc đầu.
Cô nữ sinh hơi nghẹn lời, nhỏ giọng than thở: “Cậu sao mà cái gì cũng không biết vậy chứ. Nói chung nhớ kỹ cái tên đó là được rồi, đừng có nghe hắn nói bậy, cũng đừng có ý định làm thân với hắn, nếu không sẽ chết rất thảm, thật sự rất rất thảm. Này, người nằm kia chính là ví dụ đó.”
“Dù Quan Gia Tinh tính cách không tốt, nhưng tôi thật sự rất thích gương mặt của anh ấy, đặc biệt là vẻ mặt khinh thường người khác của anh ta, thật sự rất đẹp trai. Tiếc là mấy ngày rồi anh ấy chưa đến lớp, tôi muốn nhìn một cái mà cũng không được…”
Khóe miệng Phù Tư Mẫn giật giật, vô cùng cạn lời.
Theo cách cô gái kia nói, Quan Gia Tinh chẳng qua là một tên con trai được gia đình nuông chiều quá mức. Một người như vậy – gia thế lớn, tác oai tác quái – mà cũng có người mê mệt được sao?
“Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết những chuyện này. Hôm nay tôi mới đến đây, cái gì cũng chưa rõ. Chúng ta làm bạn nhé? Tôi tên là Phù Tư Mẫn.”
Nữ sinh gật đầu: “Không thành vấn đề. Có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi. Tôi tên là Trần Á Tĩnh.”
Ánh mắt Trần Á Tĩnh chuyển sang người đứng cạnh – Ngụy Đình, tò mò hỏi: “Cậu cũng là học sinh đặc biệt à?”
“Đúng rồi, tôi đến cùng Phù Tư Mẫn. Tôi tên là Ngụy Đình.”
Ngụy Đình cười ngượng ngùng.
Phù Tư Mẫn bỗng nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người họ: “Người kia hình như không còn tiếng động gì cả, có khi nào bị đánh chết rồi không? Đình Đình, Tiểu Tĩnh, chúng ta qua đó xem thử đi?”
“Thôi bỏ đi…”
Ngụy Đình còn chưa kịp phản ứng, đã bị Phù Tư Mẫn kéo vào sâu trong đám đông.
Tầm nhìn bỗng trở nên thoáng đãng, ở khoảng trống giữa cầu thang, một nam sinh mặc đồng phục màu xanh đen đang nằm trên sàn, co người lại, không chút động tĩnh, không rõ là bất tỉnh hay đã chết.
Quay lưng về phía họ là một nam sinh cao gầy, anh ta mặc đồng phục cùng màu với người nằm đất, chiếc quần màu xám nhạt ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đoán được là người rất đẹp trai.
“Giả vờ bất tỉnh sao?”
Tay phải anh cắm trong túi, tay trái cầm điện thoại, đối diện người đang nằm dưới đất. Đột nhiên, giữa tiếng hốt hoảng của Phù Tư Mẫn, anh giơ chân đá một cái vào bụng người kia. Người dưới đất bị đá động đậy một chút, nhưng vẫn không có phản ứng gì rõ ràng.
“Xem ra là thật sự rồi.”
Từ Phóng lúc này mới đứng thẳng dậy, xoay người lại chậm rãi, rồi ra lệnh: “Đưa cậu ta đến phòng y tế đi.”
Lúc này, khuôn mặt anh mới hiện rõ trước mắt mọi người.
Chân mày rậm và sắc nét, đuôi mắt hơi nhướng lên, sống mũi cao thẳng, vẻ ngoài toát lên khí chất lạnh lùng, môi đỏ vừa phải lại hơi cong nhẹ nụ cười nhạt mang theo vẻ lạnh lẽo.
“Ai dám đụng đến Quan thiếu gia một lần nữa, đây sẽ là kết cục.”
Ánh mắt anh quét quanh đám đông, đột nhiên dừng lại ở một hướng.
Ở đó có ba nữ sinh đang đứng, trong đó có hai người không mặc đồng phục.
Thấy anh nhìn về phía này, Trần Á Tĩnh không giấu nổi phấn khích, lớn tiếng hỏi: “Từ Phóng, khi nào Quan Gia Tinh mới đến lớp vậy?”
Từ Phóng bước từng bước lại gần. Anh có gương mặt điển trai, chân dài thẳng tắp, khí thế mạnh mẽ khiến người đối diện cảm thấy áp lực nặng nề.
“Tâm tư của Quan thiếu gia, tôi cũng không rõ. Cậu tự mình gửi tin nhắn mà hỏi.”
Quan thiếu gia đến hay đi, lại khiến người ta có cảm giác như đang sống trong thời phong kiến.
Phù Tư Mẫn nhìn chằm chằm anh, hơi ngẩng cằm lên, khoanh tay trước ngực, không muốn bị khí thế của anh đè bẹp.
Nhưng khi Từ Phóng tiến lại gần, cô mới phát hiện tuy anh đang nói chuyện với Trần Á Tĩnh, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Ngụy Đình, không rõ đang nhìn cái gì.
Cô liếc sang Ngụy Đình, thấy ánh mắt cô ấy dao động, bối rối không yên, trông rất nhát gan. Rõ ràng là từ lúc Từ Phóng đứng ở đây, mọi sự chú ý đều dồn về phía họ, khiến Ngụy Đình không quen.
“Anh ấy chưa từng trả lời tin nhắn của tôi bao giờ…”
Trần Á Tĩnh thở dài thất vọng, nhưng cô cũng biết hỏi Từ Phóng cũng chẳng ích gì. Dù anh có biết cũng sẽ không nói với cô.
“Đây là học sinh đặc biệt mới đến sao?”
Ngụy Đình lén liếc nhìn anh một cái, lại bắt gặp ánh mắt đen láy như mực của Từ Phóng đang nhìn chằm chằm cô, trong mắt mang theo ý tứ khó hiểu, làm cô sợ hãi lập tức quay đầu đi.
Trời ơi, cô chỉ muốn nhìn xem Từ Phóng trông như thế nào thôi mà, kết quả lại bị anh bắt gặp, thật xấu hổ chết đi được.
“Đúng vậy, đây là bạn thân mới của tôi, người đẹp tên là Phù Tư Mẫn, còn cô ấy là Ngụy Đình.”
Nam sinh đang nằm bất tỉnh dưới đất được người ta khiêng lên cáng đi ngang qua chỗ họ, Ngụy Đình hoảng hồn liếc nhìn, thì nghe thấy Từ Phóng mở miệng nói:
“Hoan nghênh các bạn đến Thanh Châu học viện.”
Đột nhiên, Ngụy Đình cảm thấy có người đẩy mình một cái. Cô hoàn toàn không phòng bị, suýt ngã về phía trước, may mà cánh tay phải được một bàn tay mạnh mẽ đỡ lại.
Cô hốt hoảng ngẩng đầu lên, phát hiện người đỡ mình chính là Từ Phóng, hoảng loạn lùi lại vài bước, gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn anh…”
Thấy cô đứng vững, Từ Phóng thả tay trái ra, để tự nhiên bên người, khẽ vuốt lòng bàn tay. Qua lớp áo mỏng, cảm giác mềm mại như bông ấy dường như vẫn còn vương trên đầu ngón tay.
“Tôi không cố ý…”
Bị ánh mắt đen láy của Từ Phóng nhìn chăm chăm một giây, Phù Tư Mẫn vội vàng giải thích: “Đình Đình, xin lỗi nhé, tôi thấy Từ Phóng giơ tay ra với cậu lâu rồi, định nhắc cậu một tiếng, đâu ngờ cậu đang ngẩn người…”
“Không sao, không sao, là tôi thất thần.”
Ngụy Đình hai tay nắm lấy tay phải của Từ Phóng, lắc nhẹ hai cái, “Rất vui được làm quen với anh.”
Khoảnh khắc bị nắm tay, Từ Phóng như đang nâng một đám mây mềm mại. Anh còn chưa kịp nắm chặt thì đã bị rút tay lại — Ngụy Đình buông tay rất nhanh.
Ngay lúc Phù Tư Mẫn chuẩn bị đưa tay ra bắt tay, Từ Phóng lại cúi đầu nhìn điện thoại, “Tôi còn có việc, đi trước.”
Nhìn bóng lưng anh rời đi dứt khoát, Phù Tư Mẫn cứng đờ thu tay lại.
Gì vậy chứ… không phong độ thật. Một cái bắt tay chưa tới ba giây, đã vội vã rời đi như thế?
……………….
Mị lực đôi khi kì lạ vậy đó, bao giờ mới đến map tận thế zombie nhỉ tui thích tận thế hơn 乁( •_• )ㄏ