Vừa đến cửa phòng học, Ngụy Đình đã bị một người đàn ông từ bên trong lao ra va mạnh vào.
Cô ôm lấy ngực đang đau, hơi ngẩng đầu lên thì nhận ra thủ phạm đụng vào mình chẳng những không xin lỗi mà còn giống như cơn gió lướt qua rồi biến mất.
Cô chỉ kịp nhìn thoáng qua sườn mặt có phần quen thuộc ấy — là Lý Xuân.
Thật đúng là thiếu ý thức, đụng người rồi mà không biết nói xin lỗi sao?
Ngụy Đình muốn xoa chỗ bị đụng đau, nhưng vì đang đứng ở cửa phòng học, nơi người qua lại đông đúc, trên đầu lại có camera sắc nét, nên cô chỉ đành cắn răng chịu đựng, vào phòng học thu dọn đồ đạc.
Cô thu dọn rất nhanh, chưa đến hai phút đã rời khỏi phòng học, đi về phía khu vực “Sao trời ban”.
Giờ tan học đã trôi qua được một lúc, dưới mái vòm cao, những chiếc đèn treo pha lê hình lăng trụ bắt đầu phát sáng, phản chiếu lên nền gạch sáng bóng như cẩm thạch, phía trước là bóng dáng đôi giày da và váy của một cô gái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play