Khi còn trẻ, Lưu Thăng khôn khéo tháo vát, thường vào huyện buôn bán sơn hào món rừng, kiếm được chút bạc. Sau này thê tử bệnh nặng, tiền bạc dốc hết cũng không cứu nổi nàng, để lại hắn và con gái năm tuổi sống nương tựa lẫn nhau. Tuy cuộc sống không giàu có, nhưng vẫn yên ổn tốt đẹp.
Chớp mắt nhiều năm trôi qua, con gái Lưu Ngọc Chi đã tròn mười lăm, lớn lên duyên dáng yêu kiều.
Lưu Thăng vốn đã chọn được một nhà trong sạch trong huyện, chuẩn bị gả con gái đi, nhưng ai ngờ gần đây Lưu Ngọc Chi ra sông giặt áo lại bị sơn phỉ đi ngang qua làm nhục, chuyện hôn nhân vì thế cũng đổ bể.
Tên đầu lĩnh phỉ đồ kia nếm thử một lần liền quen thói, cho hắn thời hạn bảy ngày phải đưa con gái lên sơn trại, nếu quá hạn không giao, chúng sẽ xuống núi đồ thôn.
Thôn Mạc Lĩnh vốn thường xuyên bị sơn phỉ quấy nhiễu, chuyện này xảy ra khiến cả thôn hoảng sợ bất an. Sau khi bàn bạc, hàng xóm láng giềng liền tụ tập trước cửa nhà hắn, gây sức ép bắt hắn đưa con gái lên núi.
Lưu Thăng không đồng ý, lập tức bị cô lập. Trước đây người ta hay tới mượn đồ này nọ, giờ thì như chim thú tan tác, chẳng ai buồn nói chuyện, chỉ còn Thẩm Lâm là vẫn như xưa.
Người đọc sách cuối cùng vẫn khác đám phàm phu tục tử.
"Ban đầu ta muốn đưa con gái bỏ trốn, nhưng sợ gặp sơn phỉ dọc đường, đi không được xa đã bị bắt về, lại còn liên lụy tới cả làng, đành từ bỏ." Lưu Thăng giơ tay che mắt, nghẹn ngào: "Giờ chỉ còn ba ngày nữa, ta thật sự không còn cách nào khác, có lẽ... thật sự phải đưa Chi nhi đi rồi…"
Không khí ngột ngạt bao trùm cả căn phòng. Thẩm Lâm định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài bất lực.
Cơ Dao nghe nói quanh đây có sơn phỉ hoành hành, lập tức nhớ tới đêm kinh hoàng kia, lòng không khỏi bất an.
Mới thoát ổ sói, lại vào hang hổ, chẳng lẽ nàng thật sự xui xẻo vậy sao?
Ra khỏi nhà Lưu Thăng, Cơ Dao hiếm khi lộ vẻ mặt nghiêm túc, nghĩ về những điều vừa biết được.
Từ khi nàng trở thành Hoàng Thái Nữ, nữ lang ở Trường An luôn tùy tính phóng khoáng, ngay cả lúc thành thân cũng chẳng cần quỳ lạy ai. Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, thiên hạ vẫn còn nữ tử bị xem như cá thịt mặc người chém giết.
Huyện thừa mặc kệ, thứ sử thì không gặp được.
Chẳng lẽ Lưu Ngọc Chi chỉ có thể thuận theo số phận, gả cho tên sơn phỉ đó hay sao?
Ngực Cơ Dao nghẹn lại, lòng có chút đồng cảm với cảnh ngộ nhà họ Lưu, tiếc rằng hổ lạc Bình Dương, giờ nàng không có khả năng giúp họ dù chỉ là một chút.
Thẩm Lâm vì chuẩn bị thi Hương, đã đi trước một bước, vội trở về nhà ôn bài.
Nhìn bóng hắn khuất xa, Cơ Dao mỉa mai liếc nhìn người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Ngươi làm sơn phỉ năm xưa, cũng từng làm những chuyện vào nhà cướp của thế này sao?”
Tần Tấn không đáp lại lời nào, ánh mắt thâm trầm nhìn về dãy núi trùng điệp phía xa.
“Không nói lời nào tức là cam chịu rồi. Cũng chẳng biết ngươi cho a gia ta ăn phải bùa mê thuốc lú gì, thế mà trọng dụng ngươi như vậy, để chim sẻ thành phượng hoàng, khí vận thật đúng là tốt mà.”
Lời nói của Cơ Dao sắc bén, từng câu từng chữ như dao găm cắm thẳng vào tim Tần Tấn.
Xưa nay Tần Tấn luôn để ý việc người khác bàn tán về thân thế của mình, mà Cơ Dao thích nhất chính là cứ nhắm vào thân thế hắn không buông. Mỗi khi quân thần xảy ra xung đột, nàng hoặc lạnh giọng chế giễu ngay tại chỗ, hoặc âm thầm kích động thế gia nhằm vào hắn mà đả kích.
Vốn tưởng rằng Tần Tấn sẽ tức giận như mọi lần, ai ngờ hôm nay hắn phá lệ bình tĩnh.
Dưới ánh mặt trời chói chang, hắn dừng bước chân, không nhanh không chậm nói:
“Buồn vui tự độ. Chuyện của ta cứ gác lại không nói, nhưng chuyện nhà họ Lưu ngươi cũng đã tận mắt chứng kiến rõ ràng. Ta từng nhiều lần thượng tấu, chủ trương tăng cường quản chế quan viên địa phương, ngươi luôn cho rằng ta lo nghĩ thái quá, mãi đến khi bị bức ép mới miễn cưỡng đồng ý thi hành. Cho đến hôm nay, tình trạng quan lại ở địa phương làm giả, dối trên lừa dưới vẫn nghiêm trọng, ỷ vào núi cao hoàng đế xa, tùy ý làm bậy, ức hiếp bá tánh, khiến dân chúng khắp nơi oán than. Bây giờ nhìn lại, ngươi còn nghĩ ta lo nghĩ quá mức sao?”
Hắn chăm chú nhìn nàng, trong lòng dâng lên chút hy vọng mơ hồ.
Xưa nay nàng an tọa nơi cao đường, không rành thế sự. Nay lưu lạc bên ngoài, tận mắt chứng kiến những nỗi khổ của dân gian, hẳn là nên tin tưởng hắn thêm một chút rồi chứ?
Nhưng đáng tiếc, Cơ Dao chỉ khinh thường cười nhẹ, nói: “Việc trước mắt chỉ là trường hợp cá biệt, chẳng lẽ một gậy tre đánh ngã hết cả đám người sao? Nếu nói kỹ càng hơn, quản chế quan viên địa phương vốn do ngươi và Ngự Sử Đài phụ trách, lâu như vậy vẫn còn chuyện làm giả, vậy ta có thể trị tội ngươi lười biếng, thất trách hay không?”
Giọng nói mềm mại của nữ lang rơi xuống đất, chứa đầy chế nhạo, quả thật vô tình.
Ánh mắt Tần Tấn tối lại, giọng nén xuống, đáp: “Việc này đúng là do ta phụ trách, nhưng ta chưa từng nhận được sự ủng hộ thực tế từ triều đình, chính sách thi hành không biết đã gặp bao nhiêu lực cản, ta—”
“Được rồi, được rồi.” Cơ Dao mất kiên nhẫn ngắt lời hắn, “Như lời ngươi nói, hiện tại chúng ta đều là thân phận dân thường, bàn những chuyện triều chính này thì có ích gì? Thay vì phí lời, không bằng ngẫm lại làm thế nào để tìm được xe, đường đi Lũng Hữu xa như vậy, ta tuyệt đối không đi nổi đâu.”
Nàng ngước mắt nhìn hắn, môi hồng hơi chu lên, trông như một tiểu nương tử tùy hứng ngây thơ, hoàn toàn không còn dáng vẻ hung hăng trước đó.
Hai người đối diện một lát, Tần Tấn thở dài thật sâu, cũng theo đó thu lại tâm tình đang tranh cãi.
Mâu thuẫn quân thần giữa bọn họ vốn sâu sắc, muốn hóa giải không phải chuyện dễ. Vượt qua khốn cảnh trước mắt mới là việc cấp bách.
Sau khi đưa Cơ Dao về nơi ở, Tần Tấn một mình dạo quanh thôn một lượt. Nơi này nhà nhà đều nghèo xác xơ, thật sự chỉ có mỗi chiếc xe lừa của nhà họ Lưu.
Nhưng hiện giờ Lưu gia gặp nạn, không chịu cho mượn, cưỡng đoạt hay dùng kế đều không thích hợp, buông bỏ thì càng không thể, khiến hắn lâm vào tình thế vô cùng khó xử.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hắn vẫn chưa nghĩ ra cách nào vẹn toàn.
Có lẽ mấy ngày qua đã quá mệt mỏi, Cơ Dao sớm rã rời, trực tiếp giao trách nhiệm cởi giày đưa lên giường cho hắn, lại không an phận mà ôm chặt lấy hắn, hết lăn qua lại vặn vẹo.
Trong phòng ánh đèn mờ mờ, Tần Tấn lại bắt đầu không được tự nhiên.
Môi mỏng của hắn mím chặt, cuối cùng chịu không nổi nữa, thấp giọng quát: “Ngươi lại cựa quậy cái gì? Rốt cuộc có ngủ hay không?”
“Ta đang tìm tư thế thoải mái mà…” Cơ Dao mở mắt nhìn hắn, giọng nói mang vài phần ủy khuất.
Toàn nói nhảm!
Tần Tấn hừ lạnh, ngẩng đầu lên, lười cùng nàng tranh cãi, mặc cho nàng xoa tới xoa lui trên người.
Hắn nín thở ngưng thần, cơ thể càng thêm căng cứng, tựa như đang bị tra tấn.
Qua một lúc lâu, cuối cùng Cơ Dao cũng chịu yên tĩnh, khuôn mặt áp sát vai hắn, một bàn tay nhỏ chẳng biết đặt đâu, lại đặt ngay trên ngực hắn, nắm chặt lấy vạt áo.
Trong bóng tối, Tần Tấn tựa đầu vào vách tường lạnh như băng, thở phào nhẹ nhõm, thái dương đã thấm đầy một tầng mồ hôi mỏng.
“Tần Tấn,” Cơ Dao mơ màng gọi.
Hắn hồi thần, liếc nhìn gương mặt say ngủ của nàng, dịu giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Có hơi lạnh…”
Xuân về đêm quả thật se lạnh.
Tần Tấn vội kéo chăn bên cạnh qua, đắp kín mít cho nàng, ngay cả bờ vai cũng chẳng lộ ra chút nào.
Điều kiện bên ngoài khắc nghiệt, hắn chỉ mong vị tổ tông này ngàn vạn lần đừng nhiễm phong hàn.
Chẳng mấy chốc, hơi thở của Cơ Dao đã đều đều, có vẻ ngủ say. Tần Tấn ôm nàng, cũng nhắm mắt lại, nhưng đầu óc vẫn tiếp tục nghĩ về những chuyện xảy ra hôm nay.
Lúc hắn gần chìm vào giấc ngủ, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng cãi cọ và la hét hỗn loạn, nghe không rõ ràng, chỉ thấy rất ồn ào.
Tần Tấn lập tức mở mắt ra, trực giác cảm thấy có chuyện không ổn.
Cơ Dao cũng bừng tỉnh, hoảng hốt hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không biết, chúng ta ra ngoài xem thử.”