Thần Khang năm thứ ba, mùa xuân.

Nam tuần bằng thuyền, Cơ Dao sắc mặt tái mét như sáp ong, ôm chiếc bàn nhỏ nôn đến trời đất tối tăm.

Long thể lại một phen không khỏe, đội tàu chỉ có thể dừng chân tại huyện Thẩm gần nhất.

Đây là một nơi hẻo lánh không tên tuổi, bến đò nhỏ như hạt vừng, cũ nát không chịu nổi. Xung quanh núi non trùng điệp, vách đá đen nhánh dựng đứng như dao gọt, cao vút tận mây, đến cả bóng chim bay cũng không thấy.

Thái y nhanh chóng sắc thuốc, Cơ Dao nhăn mặt bịt mũi uống hết, cả người mềm oặt nằm xuống sập, dung nhan rực rỡ kia cũng lộ vẻ mệt mỏi.

Đây là lần đầu nàng cải trang nam tuần từ khi đăng cơ tới nay, vốn nghĩ có thể ung dung chơi đùa một phen, ai ngờ mới lên thuyền mấy ngày đã chóng mặt hoa mắt, dạ dày thì cuồn cuộn như sóng dữ, thật khó chịu.

Ngắn ngủi nửa tháng, lại gầy đi mấy cân…

Thật là chịu khổ mà!

Cơ Dao than nhẹ một hơi, ngón tay trắng muốt vén lại tóc mai vừa rơi xuống sau tai, uể oải phân phó: “Đi gọi Hạc Lăng lên đây, bảo hắn đàn cho trẫm một khúc, giải buồn một chút.”

Đại giám Từ Đức Hải đứng bên cạnh, vẻ mặt khó xử: “Bệ hạ sợ là không nghe được rồi, hầu gia nói trên thuyền không nuôi người rảnh rỗi, sai Hạc Lăng xuống khoang chèo thuyền, giờ vẫn chưa tới lúc đổi ca.”

“Cái gì?” Cơ Dao nửa người bật dậy, không nhịn được trợn mắt: “Tần Tấn bắt hắn chèo thuyền sao?”

Từ Đức Hải không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu gật gật.

Nói về Hạc Lăng, đó chính là người được Trấn Quốc công chọn lựa kỹ càng rồi dâng vào cung, đàn tỳ bà xuất thần nhập hóa, dung mạo lại càng kinh diễm động lòng, là sủng thần được bệ hạ vô cùng yêu thích.

Ở trong cung, mọi chi phí ăn mặc của Hạc Lăng đều hạng nhất, rảnh rỗi chẳng làm gì ngoài học đàn ca múa hát trong giáo phường, làm một đóa hoa ngoan ngoãn hiểu lòng người, thế là đủ rồi.

Ấy vậy mà đóa hoa được đế vương hết lòng che chở này, lại bị Tần Tấn bắt đi chèo thuyền.

Việc nặng nhọc như vậy, Hạc Lăng sao chịu nổi?

Cơ Dao giận tới cắn chặt răng ngọc, nổi giận nói: “Đi gọi Tần Tấn lên đây cho trẫm!”

“Vâng.”

Từ Đức Hải không dám trì hoãn, vội vàng chạy xuống tầng dưới gọi người.

Trên boong tàu, một vị lang quân trẻ tuổi thân hình uy vũ đứng bên mạn thuyền, khoác trên người áo bào gấm cổ tròn thêu hoa văn dơi màu tối, mày kiếm mắt sáng, dung mạo cương nghị, từ xa nhìn lại khí thế hiên ngang.

Từ Đức Hải bước nhỏ tới gần hắn, kính cẩn cúi người nói: “Hầu gia, bệ hạ truyền gọi.”

Tần Tấn không quay đầu lại, ánh mắt dừng trên non xanh nước biếc xa xa, “Là chuyện của Hạc Lăng sao?”

“Đúng vậy…”

Xung quanh lại yên tĩnh, ánh mắt Tần Tấn hơi tối lại, thoáng qua một chút khó chịu. Chẳng qua tối hôm qua mới xử trí tên yêu tinh kia, chơi đùa vẫn chưa đủ đã, sáng sớm nay bệ hạ đã tìm đến tận cửa rồi.

Hắn biết nàng sẽ hỏi tội, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.

“Đi thôi.” Hắn xoay người, sắc mặt đã bình tĩnh trở lại, không giận mà uy.

Lên lầu thuyền, Từ Đức Hải lòng thấp thỏm không yên, mồ hôi đầy cả lòng bàn tay.

Văn võ cả triều đều biết, bệ hạ cùng Tuyên Bình Hầu Tần Tấn đã sớm quân thần bất hòa, lần này nam tuần thái phó bỗng dưng bệnh nặng, chỉ đành để Tuyên Bình Hầu đi theo hộ giá, dọc đường va chạm khỏi cần nói cũng rõ.

Hiện giờ Tuyên Bình Hầu lại động đến người trong lòng bệ hạ, chuyện này há nhỏ được sao?

Ông thật sợ hai vị tổ tông này nổi trận lôi đình trước mặt mọi người, để hạ nhân nhìn thấy chê cười…

Vừa tới gần cửa phòng chính, đã nghe bên trong vang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn, còn có tiếng mắng giận dữ đầy bất mãn: “Tên cẩu quan kia!”

Từ Đức Hải hướng về Tần Tấn cười gượng, đưa hắn bước vào trong phòng.

“Bệ hạ, hầu gia tới rồi.”

Cơ Dao lưng dựa vào gối đoạn hoa, nửa ngồi trên đệm, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp vì tức giận mà mím chặt.

Nhìn thấy Tần Tấn, ánh mắt nàng sắc như dao, lạnh lùng chất vấn: “Hạc Lăng là nhạc linh trẫm yêu thích nhất, chuyến này mang theo là để hát khúc giải buồn cho trẫm, ngươi dựa vào cái gì mà bắt hắn đi chèo thuyền?”

Tần Tấn thong thả hành lễ, nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn ăn thịt người của nàng, giọng điệu bình thản: “Thần là một trong những đại thần được tiên đế ủy thác phụng cố mệnh, nếu bệ hạ hành sự không chu toàn, thần tự nhiên có quyền xử trí. Lần nam tuần này mọi người đều cần gọn nhẹ tiện lợi, nhưng bệ hạ không nghe khuyên can, một hai phải mang theo nhạc linh lên thuyền. Đã như vậy, hắn cũng nên làm chút việc khả dĩ, tránh để người khác nói hắn chỉ biết há miệng ăn cơm.”

Hắn nói một mạch bằng giọng quan lại rất dễ nghe, âm sắc trầm ổn, pha lẫn vài phần trầm tĩnh của năm tháng.

Nhưng những lời này lọt vào tai Cơ Dao, chẳng khác nào lão hòa thượng tụng kinh, khiến nàng chán ghét đến cực điểm.

Nàng không chớp mắt trừng Tần Tấn, như muốn nhìn thấu tâm can hắn, “Ngươi rõ ràng là công báo tư thù!”

Trước đây Hạc Lăng từng theo lệnh nàng, trong buổi cung yến đầu năm hất cả vò rượu lên người Tần Tấn. Lúc ấy Tần Tấn sắc mặt lập tức đổi thay, ngại trước mặt bá quan văn võ không tiện phát tác, chỉ đành trơ mắt nhìn Hạc Lăng về tranh công lĩnh thưởng, chắc chắn là ghi hận trong lòng rồi!

“Bệ hạ suy nghĩ quá nhiều.” Tần Tấn cười như không cười, “Thần mang trọng trách trong người, nào đâu vì chút việc nhỏ như thế mà để bụng. Chẳng qua chỉ là bị đổ một vò rượu mà thôi, thần thật sự không để ý.”

Hay cho câu "không để ý"!

Chẳng phải rõ ràng nhớ rất kỹ sao?

Cơ Dao chau mày thật chặt, càng nhìn vẻ mặt giả dối kia càng thêm tức giận.

Nếu đối chọi gay gắt, Tần Tấn chắc chắn sẽ không nể mặt nàng, Cơ Dao đơn giản lấy lui làm tiến, thân mình uể oải nằm xuống sập, quyết định âm thầm tìm cơ hội khác cứu Hạc Lăng.

“Được thôi, ngươi đã muốn hắn chèo thuyền, vậy cứ để hắn chèo đi.”

Không bao lâu sau, nàng lại mở mắt ra, mất kiên nhẫn hỏi: “Trẫm đều nghe lời ngươi rồi, sao còn đứng đây?”

Tần Tấn nghiêm túc nói: “Thần muốn hỏi bệ hạ, khi nào khởi hành?”

“Khởi hành?” Cơ Dao sắc mặt khó chịu, “Ngươi mù sao, không nhìn thấy sắc mặt trẫm à? Trẫm đang say tàu, làm sao có thể khởi hành nổi?”

Nàng nói chuyện không khách khí, sắc mặt Tần Tấn cũng lạnh theo: “Thần biết long thể bệ hạ khó chịu, chính vì vậy mới muốn gấp rút lên đường đến Tùy Châu ở Hoài Nam. Nơi này cách đó cả trăm dặm, xin bệ hạ cố chịu đựng thêm. Thẩm huyện nằm ở chỗ giao giới của ba đạo, trị an bất ổn, giặc cỏ nổi lên liên tục, ở đây qua đêm rất nguy hiểm.”

“Có gì nguy hiểm chứ? Trong tối ngoài sáng không biết có bao nhiêu cấm quân đi theo, còn sợ gì nữa? Trẫm nói không đi là không đi, hôm nay nhất định nghỉ lại đây, ngươi lui ra đi.”

“Bệ hạ…”

“Tuyên Bình Hầu!” Cơ Dao không nhịn được nữa, nhanh chóng ngắt lời Tần Tấn, chống tay lên đệm giường ngồi dậy, đôi mắt hạnh đầy giận dữ trách móc, lộ vài phần mềm yếu đáng thương động lòng người, “Xem như trẫm cầu xin ngươi, có thể đừng nói nữa không? Trẫm thật sự say tàu, đầu vốn đã đau lắm rồi, vừa nhìn thấy ngươi liền đau thêm, nghe ngươi nói mấy câu này càng đau hơn nữa.”

Giọng nàng vốn mềm mại dịu dàng, lời này lại càng dễ dàng chọc giận Tần Tấn.

Lúc này, Tần Tấn nhìn chằm chằm nàng, trán nổi lên gân xanh khó nén.

Hắn hảo tâm nhắc nhở, tiểu nha đầu này chẳng những không cảm kích, lại còn bày đủ trò chọc tức hắn.

Nhớ lại những phiền phức trên đường nam tuần, chính hắn cũng thấy đau đầu. Nếu không phải tiên hoàng có ơn với hắn, tiên thái tử lại coi hắn như thủ túc, hắn nhất định chẳng muốn đi theo phò tá vị quân chủ làm hắn đau đầu chóng mặt này.

Được thôi, nàng không đi thì không đi.

“Thần cáo lui.” Tần Tấn sắc mặt lạnh như băng, sải bước nhanh rời khỏi khoang thuyền, dáng vẻ như gió giông sắp ập tới.

Thấy cuối cùng cũng đuổi được người đi, Cơ Dao cảm giác như vừa thắng một ván, trong lòng vui vẻ vô cùng.

Nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua, rất nhanh đã bị oán hận thay thế.

Khi tiên hoàng còn sống từng nói với nàng, cả triều văn võ chỉ có thể tin tưởng Thái phó và Tuyên Bình Hầu. Đối với Thái phó, nàng không có gì bất mãn, nhưng đối với Tần Tấn thì trước sau chưa từng có ấn tượng tốt.

Người này vốn xuất thân sơn phỉ, cơ duyên xảo hợp cứu được tiên hoàng, từ đó cải tà quy chính, bước chân vào triều đình, một đường thăng tiến làm tiết độ sứ Lũng Tây, nắm giữ hai mươi mấy vạn tinh binh. Tiên hoàng trước lúc băng hà còn để hắn làm trung thư môn hạ bình chương sự, phong hầu bái tướng, thật là vẻ vang.

Lần đầu gặp gỡ, Tần Tấn vừa mới đôi mươi, lập chiến công hiển hách trở về kinh đô. Tiên hoàng đại hỉ, mở tiệc đón gió tẩy trần.

Năm đó Cơ Dao mới mười tuổi, vẫn còn là công chúa, dung mạo xinh đẹp như ngọc điêu khắc, bên người luôn có một đám công tử thế gia vây quanh.

Đúng lúc đó, vài vị tiểu lang quân nhà Trấn Quốc công theo mẫu thân tiến cung bái yết trung cung, ai nấy đều muốn chơi cùng nàng. Nàng rảnh rỗi buồn chán, liền bắt họ xếp hàng cầm hoa, mỗi người đọc một câu thơ ca ngợi dung mạo nàng, ai ngâm hay nhất sẽ được chơi cùng nàng.

Nhóm tiểu lang quân ngoan ngoãn làm theo, cầm hoa cao giọng ca tụng nàng, cảnh tượng buồn cười đó vô tình bị Tần Tấn uống rượu tỉnh táo đi ngang nhìn thấy.

Cơ Dao đôi mắt trong veo, hiếm hoi đối diện với vị tân quý này một lần, loáng thoáng nghe hắn cười khẽ đầy say khướt: “Thật chẳng biết e lệ.”

Khoảnh khắc đó, Cơ Dao thẹn quá hóa giận, nhặt một viên đá, trước khi Tần Tấn quay người liền hung hăng ném tới, để lại một vết sẹo vĩnh viễn không phai trên thái dương hắn.

Cứ vậy mà hai người kết oán. Khi tiên hoàng sách phong nàng làm Hoàng thái nữ, Tần Tấn không quá đồng tình, đợi nàng lên ngôi rồi thì khắp nơi làm khó dễ.

Tần Tấn đứng đầu phe hàn môn, còn nàng trọng dụng quý tộc thế gia, trong triều hai người thường xuyên chính kiến bất đồng, đấu khẩu cũng chẳng hiếm. Ngày thường xung đột càng thêm nhiều, nàng chỉ mới thu vài nhạc linh ca múa, thêm mấy bộ trang sức xiêm y, hắn liền cùng một đám ngự sử dâng tấu phê nàng xa hoa dâm dật, khiến nàng phiền không chịu nổi.

Hiện giờ ngay cả Hạc Lăng hắn cũng dám động tới, nàng đã nhìn thấu rồi, trong mắt Tần Tấn hoàn toàn không có hoàng đế là nàng đây.

“Đợi trẫm tự mình chấp chính, nhất định đem ngươi thiên đao vạn quả, phơi thây ba ngày.”

Cơ Dao hằn học nói thầm, đang trở mình trên giường, bỗng dưng nhìn thấy một con sâu nhỏ đang bò trên đệm, chỉ nhỏ như hạt vừng, đen sì sì một cục.

Trong nháy mắt, đầu óc nàng nổ tung, bật mạnh từ trên giường dậy, thét chói tai nhào về phía Từ Đức Hải:

“Sâu! Có sâu!”

“Bệ hạ chớ sợ!” Từ Đức Hải đã quen thuộc, vội vàng đưa tay đón lấy nàng, “Sâu ở đâu? Lão nô lập tức chụp chết nó!”

Khoang thuyền nhất thời náo loạn, Tần Tấn quay lại đứng trên boong tàu hóng gió, nhìn cảnh tượng này cũng chẳng lấy làm lạ.

Chuyện này vẫn chưa phải kỳ quái nhất, mới ra khỏi kinh được mấy ngày, đám Kim Ngô Vệ vốn cải trang theo bảo vệ còn chưa làm được việc gì đứng đắn, lại phải bận rộn giết sâu bọ cho bệ hạ.

Chuyện nhỏ xé ra to, chẳng khác nào trời sắp sập xuống vậy.

Thật là vô vị!

Tần Tấn lạnh lùng liếc qua khoang thuyền, sau đó lập tức quan sát địa hình xung quanh.

Bến đò huyện Thẩm ba mặt vây núi, chỉ có một con đường hẹp dẫn thông ra huyện thành cách đó mấy chục dặm. Hiện giờ họ đang neo giữa dòng sông, nếu có kẻ ác ý, giết người sẽ dễ như bắt ba ba trong rọ. Nơi này quả thực vô cùng nguy hiểm.

Dù có cấm quân đi theo bảo vệ, nhưng Tần Tấn vẫn không yên tâm, lập tức gọi phó thống lĩnh Kim Ngô Vệ là Tư Mã Nguyên, trầm giọng dặn dò: “Bệ hạ khó tính, nơi này lại không có dịch trạm tử tế, đêm nay chỉ sợ phải ngủ lại trên thuyền. Ngươi đi dặn dò các huynh đệ trong ngoài, nhất định phải tăng cường cảnh giác, đề phòng bất trắc.”

“Rõ!” Tư Mã Nguyên chắp tay, “Hầu gia cứ yên tâm.”


Đêm khuya, sương mù tràn ngập mặt sông, trong núi truyền tới tiếng vượn kêu thê lương.

Cửa sổ thuyền lâu đóng kín, bên ngoài chỉ treo vài chiếc đèn lụa mỏng manh, ánh sáng leo lét phiêu diêu theo gió, không thể xuyên qua màn đêm dày đặc.

Trong khoang thuyền sáng như ban ngày, Cơ Dao cuộn tròn trong ổ chăn, dựng tai nghe động tĩnh bên ngoài, có chút hối hận vì đã tức giận với Tần Tấn, nơi này quả thật không thích hợp để ngủ lại qua đêm.

Nàng kéo chăn xuống một chút, để lộ gương mặt nhỏ trắng nõn đầy bất an: “Đại giám…”

“Lão nô ở đây.” Từ Đức Hải khom người bước tới gần nàng, nhẹ giọng an ủi: “Bệ hạ yên tâm ngủ đi, bên trong bên ngoài đều có người canh giữ rồi.”

“Ừm, đừng để đèn tắt đấy.”

“Vâng.”

Khoang thuyền yên tĩnh trở lại, không biết qua bao lâu, Cơ Dao cuối cùng chìm vào giấc ngủ sâu. Nhưng trong mộng, nàng lại trở về cái ngày ánh lửa ngập trời kia, đứng bất lực gọi từng tiếng “A huynh!”, cơn đau xé tim xé phổi vẫn rõ ràng như mới hôm qua.

Nàng muốn mở mắt nhưng không thể, chỉ có thể lặp đi lặp lại ký ức đáng sợ ấy, cho đến khi bị vài tiếng hét chói tai làm giật mình tỉnh giấc—

“Có giặc! Giặc cỏ tới!”

“Bảo vệ chủ thượng!”

Mũi tên lửa triều đình lao vút lên trời, phát ra một tiếng nổ vang, chiếu sáng cả một vùng như ban ngày.

Trong khoảnh khắc ánh sáng lóe lên ấy, có thể thấy rõ Kim Ngô Vệ mặc thường phục đang kịch chiến với đám người lạ mặt trên thuyền.

Hai bên vách đá ven sông liên tục xuất hiện những bóng áo đen bịt mặt, bám dây thừng trượt xuống như những ác quỷ từ địa ngục, trong phút chốc bên ngoài đã hỗn loạn thành một đoàn.

Cơ Dao tỉnh giấc, cả người cứng đờ bật dậy trên giường, kinh hoàng hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?”

“Dường như có giặc cỏ tới!”

Từ Đức Hải phản ứng cực nhanh, lập tức khóa chặt cửa phòng, rồi vớ vội một chiếc ghế con, đứng chắn trước mặt nàng: “Chắc là mấy tên dân đói thiếu ăn thiếu mặc, tưởng chúng ta là thương thuyền nên nhân đêm tối tới cướp bóc. Bệ hạ đừng sợ, bên ngoài có Kim Ngô Vệ bảo vệ rồi!”

Cơ Dao nghe xong, trong mắt liền hiện lên chút tỉnh táo.

Ban ngày Tần Tấn đã nói qua, nơi này là chỗ giao giới của ba đạo, trị an hỗn loạn, thật không ngờ lại có giặc cỏ thật!

Nàng hít sâu một hơi, vội vàng xỏ giày thêu, trốn ra sau lưng Từ Đức Hải, những ngón tay trắng bệch nắm chặt góc áo ông, từ sau vai ông thò nửa cái đầu ra, thấp thỏm quan sát cửa phòng.

Hai người căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ, thỉnh thoảng những tiếng kêu thảm thiết vọng vào khiến sắc mặt cả hai càng thêm trắng bệch.

Thời gian chậm chạp trôi qua, trận chiến bên ngoài vẫn chưa ngừng lại như họ nghĩ. Không lâu sau, một tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng bị phá tan, một kẻ áo đen cao gầy tiến vào, lưỡi loan đao trên tay nhỏ từng giọt máu xuống sàn, tạo thành những đóa hoa đỏ thẫm đáng sợ.

Kẻ kia từng bước ép tới gần, Cơ Dao đồng tử co rút lại, cả người lạnh toát không cử động được.

Từ Đức Hải thấy tình thế nguy hiểm, vội kéo nàng lui về sau vài bước, nghiêm giọng quát lớn: “Lớn mật đạo tặc! Các ngươi có biết người trên thuyền này là ai không? Mau mau buông vũ khí xuống, may ra còn có thể tha cho các ngươi một mạng!”

Dù sao ông cũng là người hầu hạ trong cung mấy chục năm, tiếng quát trầm ổn, uy nghi mười phần, vô cùng dọa người.

Tiếc rằng hắc y nhân làm như không nghe thấy, chẳng nói một lời, giơ đao xông tới.

“Nương nương cẩn thận!”

Từ Đức Hải vì bảo hộ nàng, liều mạng xông lên ngăn cản, ai ngờ chưa kịp đánh đã bị đối phương đánh ngã xuống đất, mắt nhắm nghiền, sống chết chưa rõ.

Không còn ông ngăn cản, đường tới chỗ nàng đã rộng mở…

Cơ Dao liên tục lui về phía sau, sống lưng rất nhanh đã chạm vào vách thuyền lạnh băng.

Người trước mặt hung ác cực độ, ánh mắt sắc bén như chim ưng, toàn thân nàng máu lạnh chảy ngược, hơi thở không ngăn được mà run lên: “Ngươi… các ngươi muốn làm gì…”

Hắc y nhân hai tay cầm đao, giọng nói khàn đục như tiếng la vỡ: “Phụng mệnh chủ nhân, mời ngô hoàng lên đường.”

Lên đường?

Cơ Dao trong lòng chấn động không thôi.

Thì ra những người này chẳng phải giặc cỏ cướp của, mà là phản đảng mưu triều soán vị!

Gió đêm từ bên ngoài thổi vào, mang theo mùi máu tanh nồng đậm, thổi rối loạn mái tóc đen xõa dài đến tận eo của nàng.

Nàng cố gắng ổn định thần trí hoảng loạn, lấy hết can đảm hỏi: “Chủ tử của các ngươi là ai…”

Hắc y nhân giữ im lặng, lưỡi đao sắc lạnh lóe lên hàn quang, dừng lại ngay trên chiếc cổ trắng nõn, tinh tế của nàng.

Cảm giác lạnh buốt của kim loại áp sát làn da, trong khoảnh khắc khiến đầu óc Cơ Dao trở nên trống rỗng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt như tờ giấy, hai chân giống như bị đổ chì, cứng đờ tại chỗ.

“Thật là xinh đẹp, cứ như vậy mà lấy đầu ngươi thì đáng tiếc quá.”

Giọng hắc y nhân đầy vẻ tiếc nuối, nhưng sự hung ác trong mắt chẳng hề giảm bớt, cổ tay vừa nhấc, loan đao lập tức vung lên.

Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh đao sắc lạnh xé gió bay tới, mang theo lực đạo mạnh mẽ, trực tiếp từ phía sau xuyên thấu ngực hắn.

Hắc y nhân cúi đầu ngơ ngác nhìn xuống, thấy trước ngực mình lộ ra hơn tấc lưỡi đao, động tác cứ thế đông cứng trong chớp mắt, muốn phản kích cũng đã quá muộn. Hắn đảo mắt một vòng, lập tức ngã ngửa xuống sàn.

Cơ Dao còn chưa kịp phản ứng, Tần Tấn đã vài bước tiến vào bên cạnh nàng, vươn tay kéo lấy áo choàng dệt kim trên giá áo gần đó, lập tức khoác lên người nàng, thuận thế giữ chặt vai nàng, bảo vệ nàng kín kẽ trong ngực.

“Đi!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play