Bên ngoài thuyền lâu, hai phe vẫn đang hỗn chiến quyết liệt.
Trên vách đá hiểm trở, từng nhóm người áo đen liên tiếp nhảy xuống gia nhập vòng chiến, dường như vô cùng vô tận, áp lực khiến người ta khó thở.
Cơ Dao co rúm trong lòng Tần Tấn, đầu bị áo choàng rộng lớn phủ kín, chỉ có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng dưới chân.
Nàng bị động chạy theo từng bước chân dồn dập của hắn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Tên lửa báo động đã phóng lên, nhưng không biết vì sao viện quân triều đình mãi chưa đến, sớm vượt quá thời gian dự tính. Ba con thuyền chở nhân thủ hữu hạn, dù đều là tinh binh mạnh tướng, nhưng cứ thế này tiêu hao tiếp chắc chắn không ổn.
Tần Tấn biết không thể kéo dài hơn nữa, quát lớn: “Rời thuyền!”
Hắn một tay cầm đao, một tay giữ chặt Cơ Dao, dưới sự hộ tống của đám người Tư Mã Nguyên chém giết lao ra vòng vây, vội vàng rời khỏi thuyền.
Để thoát khỏi truy binh, họ không chọn đại lộ mà chuyển hướng về phía tây, chạy vào rừng núi hoang vu.
Màn đêm tối như mực, rừng sâu dày đặc, chỉ có thể nhờ ánh trăng xuyên qua khe lá mới miễn cưỡng thấy rõ cảnh trí xung quanh. Cơ Dao không nhớ rõ mình đã vấp ngã bao nhiêu lần, vừa té xuống lại bị Tần Tấn kéo đứng lên, lặp đi lặp lại vô số lần.
Người hộ giá càng lúc càng ít, đến cuối cùng chỉ còn Tư Mã Nguyên đơn thương độc mã, một mình ngăn chặn bảy tên phản đảng đang truy sát.
Dù biết rõ Tư Mã Nguyên lành ít dữ nhiều, nhưng Tần Tấn không dám dừng lại, vẫn túm lấy Cơ Dao tiếp tục chạy sâu vào núi. Gió rít bên tai, cành lá sắc bén liên tục quất vào da thịt, nhưng chẳng gì có thể ngăn nổi bước chân họ.
Cho tới khi thể lực của Cơ Dao hoàn toàn kiệt quệ, thật sự chạy không nổi nữa.
Nàng nằm liệt trên đám cỏ dại mọc đầy mặt đất, áo choàng chẳng biết rơi mất từ lúc nào, bàn tay trắng bệch ôm ngực, ho khan điên cuồng. Cơn đau như muốn xé rách lồng ngực khiến nước mắt nàng tuôn trào không dứt, thần trí chết lặng lúc này mới tỉnh táo trở lại.
Tại sao lại thế này?
Lần đầu tiên nàng nam tuần, vì sao lại gặp ngay phản đảng?
Cách nàng vài bước, Tần Tấn ngồi dựa vào một gốc cây khô, bàn tay dính máu đặt lên đầu gối, hơi thở cũng dồn dập không ngừng.
Lúc trên thuyền xảy ra hỗn loạn, hắn vốn tưởng chỉ là giặc cỏ, nhưng rất nhanh liền nhận ra tình thế bất thường. Những kẻ áo đen từ trên trời giáng xuống kia mục tiêu cực kỳ rõ ràng: ngoài muốn giết hắn, số còn lại đều lao về phía thuyền của thiên gia.
Hắn không chút do dự cầm đao lao tới, trên đường không biết giết bao nhiêu người, cuối cùng mới tìm được nàng.
Chỉ thiếu chút nữa…
Chỉ thiếu chút nữa, huyết mạch duy nhất còn sót lại của tiên hoàng đã bị chặt đứt rồi…
Tần Tấn nghĩ lại mà lòng vẫn còn sợ hãi, dưới ánh trăng nhìn về phía Cơ Dao đang nằm trên cỏ cách đó không xa.
Trong màn đêm mờ mịt, bóng dáng nhỏ bé đơn bạc, mái tóc đen dài hỗn loạn phủ xuống che mất nửa khuôn mặt, nàng đưa tay che miệng ho khan liên tục, dáng vẻ yếu ớt đến mức không hợp với núi rừng tịch mịch xung quanh, dường như nàng mới là sinh linh duy nhất còn sống trên thế gian này.
Tần Tấn nhìn nàng hồi lâu, cơn giận trong lòng dần bốc lên, cương đao trong tay chém mạnh xuống đất: “Lúc trước thần đã nhiều lần nhắc nhở, nơi này không thể ở lâu, nhưng bệ hạ cứ khăng khăng không nghe. Bây giờ thì hay rồi, thiếu chút nữa có thể cử hành quốc tang!”
Cơ Dao vốn chưa hoàn hồn, lập tức bị tiếng rống giận dữ của hắn làm cho hoảng sợ, toàn thân run rẩy.
Nàng thẹn quá hóa giận, lớn tiếng đáp trả: “Ngươi rống cái gì? Chẳng phải chỉ là vài tên phản đảng thôi sao!”
Chỉ là vài tên phản đảng thôi sao?
Phải, nàng không chết!
Nhưng…
Đại giám của nàng sống chết chưa rõ…
Cảm giác bất lực chưa từng có lan tràn khắp người, Cơ Dao như chìm xuống biển sâu, đau lòng đến nghẹt thở, nước mắt từng giọt rơi xuống đất.
Tần Tấn không nhìn rõ mặt nàng, chỉ nghe được câu nói kia liền tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chỉ là vài tên phản đảng?” Hắn lau đi vết máu trên mặt, giọng nói tràn đầy châm chọc: “Bệ hạ nói thật dễ dàng! Triều ta trải qua năm đời thịnh thế, loại chuyện ngang nhiên tạo phản như hôm nay chỉ xuất hiện duy nhất dưới thời của ngài. Luận tài đức sáng suốt, bệ hạ xếp không vào đâu; luận chật vật, ngài tuyệt đối đứng thứ nhất!”
Cơ Dao đầu óc quay cuồng, bên tai chỉ toàn lời quở trách hỗn xược của Tần Tấn, cùng với sự khinh thường và châm chọc không cách nào xóa bỏ được.
Cơ Dao không phục, không cam lòng, muốn phản bác nhưng lại chẳng tìm được nửa điểm tự tin nào.
Từ nhỏ tới lớn nàng đều được thuận lợi chiều chuộng, muốn gì có nấy, nhưng bây giờ nàng lại rơi vào thời khắc nghèo túng nhất đời mình, đã thế còn phải đối mặt với kẻ nàng ghét cay ghét đắng…
Nàng đã tạo nghiệt gì đây?
Oán hận như sóng lớn cuồn cuộn ập tới, nước mắt nàng như vỡ đê, cuối cùng nhịn không nổi, òa khóc thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên thiên gia rơi lệ trước mặt thần tử. Tiếng khóc ấy vừa thê lương vừa thương tâm tuyệt vọng, nhưng Tần Tấn chẳng hề thương tiếc, chỉ coi đó là nàng tự làm tự chịu.
Trong núi nhất thời không ai lên tiếng, chỉ còn tiếng nức nở nhẹ nhàng của nàng vang lên trong màn đêm tịch mịch, âm thanh ấy mềm mại sâu kín, giữa đêm tối càng thêm lạ lùng.
Chưa được bao lâu, một tiếng sói tru chói tai đột ngột vang lên, mơ hồ như thể ngay gần đó.
Hai vai Cơ Dao khẽ run, nàng lập tức im bặt không khóc nữa.
Gió đêm lạnh lẽo quét qua, lá cây xào xạc lay động, nơi nào ánh mắt chạm tới đều tối tăm mờ mịt. Tóc nàng bị gió thổi bay loạn xạ, thỉnh thoảng quét qua má, từng sợi tóc như những ngón tay ma quái đang lặng lẽ vuốt ve gương mặt nàng.
Cảm giác ghê rợn này làm thần kinh căng thẳng của nàng cuối cùng cũng đứt đoạn.
“A—!”
Nàng hét lớn một tiếng, bất chấp tất cả bò về phía Tần Tấn, đôi tay dính đầy bùn đất run rẩy níu chặt lấy khuỷu tay hắn, giọng mang theo nức nở: “Đủ rồi, đừng nói móc trẫm nữa! Ngươi mau nghĩ biện pháp đi, trẫm không muốn ở lại chỗ này nữa đâu…”
Hai người cách nhau rất gần, Tần Tấn vừa quay đầu đã thấy rõ khuôn mặt nàng lúc này hoàn toàn không phấn son tô điểm.
Nàng co rúm bên cạnh hắn, ngước mắt nhìn hắn thật sâu, đôi mắt đầy nước chứa đầy sợ hãi và cầu xin, nào còn sót lại chút kiêu ngạo của một thiên tử?
Tần Tấn mặt lạnh không đáp, trong lòng hận nàng không biết tiến thủ, những lời trách mắng nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng vẫn bị hắn nuốt xuống.
“Để thần nghĩ cách.”
Hắn quay đầu, nhìn vào dấu vết truy binh, cố gắng cân nhắc tình hình trước sau.
Lần này Cơ Dao hiếm khi ngoan ngoãn, ngậm chặt miệng không lên tiếng, chỉ là cơ thể vô thức nhích gần về phía hắn.
Ngày thường nàng ghét cay ghét đắng Tần Tấn, xem thường xuất thân hắn, chướng mắt tính tình hắn, ngoại trừ lúc lâm triều thì chẳng bao giờ muốn tới gần hắn dù chỉ một chút. Nhưng hiện giờ trong núi rừng tối tăm hoang vu, chỉ còn hai người bọn họ…
Một lúc lâu sau, khi chóp mũi nàng gần như sắp chạm vào bờ vai rộng lớn của hắn, thanh âm trầm ổn mạnh mẽ của Tần Tấn mới vang lên trong bóng tối:
“Cấm quân hộ giá tới chậm, không rõ là bị phản đảng kéo chân hay đã bị mua chuộc. Ở đây chờ viện binh nguy hiểm quá lớn, chúng ta nhất định phải lập tức rời đi, tới Lũng Hữu điều binh, trực tiếp bức thẳng về Trường An, tiêu diệt phản tặc.”
Lũng Hữu?
Cơ Dao ngẩn ra, trước mắt tối sầm, liền trực tiếp ngất xỉu trong lòng hắn.
Khi tỉnh lại lần nữa, Cơ Dao phát hiện mình đang nằm trong một căn nhà gỗ nhỏ hở bốn bề, ánh nắng xuyên qua những khe hở trên mái nhà rơi xuống, vừa vặn chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn lấm lem của nàng.
Nàng trở mình tránh ánh sáng chói mắt, toàn thân đau nhức vô cùng. Nhìn quanh một vòng lại không thấy thân ảnh người kia đâu cả.
“Tần Tấn?”
Lòng nàng siết lại, cố gắng chống người ngồi dậy, ánh mắt vô tình liếc xuống chiếc sập gỗ dưới thân.
Chiếc sập chỉ là mấy tấm ván gỗ ghép tạm, trên đó trải sơ sài mấy bó cỏ khô, bụi bặm bốc lên lơ lửng trong ánh nắng, từng hạt bụi nhỏ bay múa giữa không trung khiến mũi nàng ngứa ngáy.
Từ nhỏ tới lớn, nàng chưa từng phải ngủ qua nơi nào bẩn như vậy.
Cơ Dao hoảng hốt bật xuống sập, cuống quýt phủi phủi làn váy.
Ngay lúc nàng đang cảm thấy ghê tởm khó chịu, Tần Tấn từ ngoài cửa bước vào, trong vạt áo bào cất mấy quả dại, tay phải còn cầm theo một chiếc bình gốm đen cũ kỹ.
Trải qua trận chiến tối qua, cả hai đều bị thương không nhẹ. Cơ Dao chỉ trầy xước nhẹ ngoài da, nhưng Tần Tấn thì nghiêm trọng hơn nhiều, hai bàn tay khớp xương dính đầy máu khô, khóe miệng bầm tím, bên trong áo hẳn cũng chẳng khá hơn là bao.
Cơ Dao nôn nóng hỏi: “Đây là chỗ nào vậy?”
“Hẳn là nhà của thợ săn bỏ hoang. Đêm qua gió lớn, thần thật vất vả mới tìm được nơi này trú tạm.” Tần Tấn đặt đồ lên chiếc bàn gỗ cũ trong phòng, tiện tay đưa một quả dại cho nàng, “Bệ hạ tỉnh đúng lúc, mau dùng bữa đi.”
Dùng bữa ư?
Cơ Dao nhìn chằm chằm trái dại nửa sống nửa chín kia, không nhận lấy, vẻ mặt ghét bỏ lộ rõ: “Trẫm không đói, ngươi giữ lại mà ăn đi.”
Tần Tấn biết nàng nhất định sẽ như vậy, cũng chẳng khuyên thêm, ngồi xuống ghế bắt đầu gặm từng miếng quả dại.
Đã đến nước này rồi, còn kén cá chọn canh, không ăn chỉ có chịu đói.
Cơ Dao cau mày nhìn hắn, trong lòng không ngừng mắng thầm dáng ăn của hắn thật khó coi. Nàng tuyệt đối không đời nào động vào thứ đồ ăn nhìn thôi cũng thấy khó nuốt này, huống chi còn là quả dại không rõ lai lịch, ai biết có độc hay không?
Nhưng bụng nàng lại chẳng chịu nghe lời, rất nhanh liền phát ra tiếng kháng nghị.
Lộc cộc——
Bụng nàng kêu lên không đúng lúc, khiến hai má nàng nóng bừng lên.
Tần Tấn ngẩng đầu nhìn nàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy quả dại về phía nàng:
“Quả này thần đã rửa sạch rồi, bệ hạ ăn đi.” Giọng hắn bình thản, chỉ trong đáy mắt đen láy ẩn hiện chút trào phúng, “Đừng đến lúc đói đến mức không ra khỏi núi nổi, lại nói gì chuyện bình định giặc loạn.”
Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt Cơ Dao dần dần ửng đỏ, như màu hoa đào nở rộ, loang ra trên làn da trắng như tuyết của nàng.
Dưới ánh mắt chăm chú của Tần Tấn, nàng miễn cưỡng chấp nhận sự thật, cắn cắn môi một lúc lâu mới khó khăn cầm lấy quả dại, dè dặt cắn một ngụm nhỏ.
Quả nhiên hương vị vừa chua vừa chát.
Nàng cố chịu đựng ăn hết một nửa, sau đó ném phần còn lại xuống đất, xách váy ngồi xuống cạnh Tần Tấn, thấp giọng hỏi: “Chúng ta thật sự phải đi Lũng Hữu sao?”
Tần Tấn gật đầu: “Cung đã giương thì không thể quay đầu. Phản đảng đã dám hành động lớn như vậy, nhất định mưu đồ đoạt ngôi. Bây giờ trở lại Trường An thì nguy hiểm chẳng khác nào dê vào miệng cọp, Tùy Châu lại là nơi nam tuần hướng đến, dọc đường hẳn có mai phục, càng không thể đi. Giờ chỉ còn một cách an toàn nhất, đó là che giấu tung tích, bí mật đi tới Lũng Hữu, điều binh của thần về Trường An bình định phản loạn. Thiên tử cùng quyền thần đồng thời mất tích, chắc chắn sẽ có kẻ lộ mặt trước, lúc đó một lưới bắt hết là được.”
Thấy thái độ Tần Tấn kiên định, Cơ Dao khẩn trương hỏi: “Ngươi nghĩ kẻ tạo phản là ai?”
Tần Tấn khép hờ mắt, trong đầu hiện lên bóng dáng Ninh Vương Cơ Thuận.
Năm xưa tranh đoạt ngai vàng, hắn từng bắt giữ Ninh Vương khiến y ôm hận, xin lệnh tiên hoàng đến đất phong dưỡng bệnh. Nhiều năm trôi qua, dã tâm y e là đã trỗi dậy lần nữa, nhân lúc thiên tử nam tuần, muốn bắt một lưới cả thiên gia và quyền thần, báo mối thù năm xưa.
Nhưng khi chưa có chứng cứ xác thực, hắn không muốn nói nhiều:
“Bây giờ đoán mò vô ích, chỉ cần bình an tới Lũng Hữu là được. Binh tướng Lũng Hữu đều là tâm phúc của thần, không thấy binh phù thần mang theo tuyệt đối không nghe lời dụ dỗ của phản đảng. Bất luận kẻ nào muốn thay đổi triều đại, trước tiên phải hỏi đại quân Lũng Hữu của thần có đồng ý hay không.”
Trong nhà gỗ lặng yên một hồi rất lâu.
Cơ Dao nhìn sườn mặt sắc bén của Tần Tấn, cuối cùng nhịn không được, nói ra điều vẫn luôn giấu trong lòng:
“Ngươi… sẽ không âm thầm sắp đặt, lừa trẫm tới Lũng Hữu, rồi mang thiên tử lấy lệnh chư hầu chứ?”
Nghe lời này, Tần Tấn lập tức sửng sốt.
Hắn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt u ám sâu thẳm như dã thú: “Thần nếu có nhị tâm, bất cứ lúc nào cũng có thể trực tiếp dẫn binh vào Trường An, cần gì phí sức cùng bệ hạ lưu lạc nơi núi hoang rừng thẳm làm dã nhân thế này?”
Cơ Dao im lặng không đáp, nhưng vẻ mặt đầy hoài nghi đã bán đứng nàng.
Tần Tấn trong lòng lạnh lẽo, nắm chặt ngón tay, cười lạnh một tiếng: “Bệ hạ tin hay không tùy ý, thần nhất định phải đi Lũng Hữu. Ngài nếu không đi, cứ việc ở đây chờ cứu binh. Nhưng thần phải nhắc ngài một câu, trong núi ban đêm sói dữ lang hổ đầy rẫy, bệ hạ nhất định phải đóng cửa thật chặt.”
Nhớ lại tiếng sói tru tối qua, Cơ Dao run lên, liếc nhìn cánh cửa gỗ lung lay sắp gãy, sống lưng lập tức lạnh toát mồ hôi.
Ở lại nơi quỷ quái này chẳng phải sẽ thành món ngon cho dã thú hay sao?
Lúc nàng đang sợ hãi, Tần Tấn uống cạn bình nước, đứng dậy cung kính chắp tay thi lễ với nàng, giọng điệu cung kính như khi đứng giữa triều đường:
“Thần Tần Tấn xin cáo từ tại đây, mong rằng sẽ gặp lại bệ hạ ở Trường An.”
Nói xong, hắn liền xoay người định đi.
“Từ từ đã!” Cơ Dao lập tức đứng bật dậy, nói nhanh: “Trẫm… Trẫm đi cùng ngươi!”
Tần Tấn dừng bước, xoay người nhìn nàng: “Bệ hạ nghĩ kỹ rồi?”
“Ừm.”
“Thật sự quyết định?”
Cơ Dao cắn môi, không cam lòng nhưng vẫn gật đầu.
Lúc này chuyện quan trọng nhất là giữ được cái mạng nhỏ, những chuyện khác chỉ có thể tính sau.
“Tốt lắm, vậy quân thần ta cùng nhau đồng hành. Lũng Hữu cách đây cả ngàn dặm, thỉnh bệ hạ trên đường nhất định phải nghe theo sắp xếp của thần.”
Tần Tấn nói xong liền từ góc tường nhặt lên một bộ áo vải thô không biết ai đánh rơi, đưa thẳng cho Cơ Dao.
Cơ Dao lập tức lùi về phía sau một bước, lấy tay bịt mũi miệng, cảnh giác hỏi: “Làm gì vậy?”
“Thay đồ.”
“Thay?” Nàng trợn tròn mắt, sự uể oải ban nãy biến mất, thay bằng vẻ mặt khó tin, “Không cần! Quần áo bẩn thỉu không biết ai mặc qua, trẫm tuyệt đối không mặc đâu!”
Tần Tấn cau mày, mất kiên nhẫn: “Bệ hạ tốt nhất cứ thay đi. Xiêm y trên người ngài hiện tại đi trong núi không chịu nổi bao lâu nữa đâu, lúc đó áo rách quần manh sẽ càng khó coi hơn.”
Cơ Dao cúi đầu nhìn xuống bộ váy dài màu hồng sen mỏng như cánh ve trên người mình. Trải qua một đêm trốn chạy, chiếc váy đã sớm bẩn thỉu rách rưới, vải lăng la quý giá giờ đây lem luốc, vài chỗ còn bị xé rách tơi tả. Nếu cứ tiếp tục thế này, e là chẳng còn ra hình dáng gì nữa…
Cảm thấy ánh mắt Tần Tấn đảo qua người mình, nàng lập tức đỏ bừng mặt, hoảng hốt che trước ngực, quát lên: “Ngươi lưu manh!”
Tần Tấn ngẩn ra, hắn chỉ hảo tâm nhắc nhở, sao lại bị nàng mắng thành lưu manh?
Đêm qua hắn vốn không được nghỉ ngơi, hiện giờ càng hết kiên nhẫn, mặc kệ nàng xử trí quần áo, một mình bước ra ngoài nhà gỗ, nhìn ra núi rừng bên ngoài.
Qua khoảng một chén trà nhỏ, giọng nữ lang mềm mại mang theo chút giận dỗi vang lên từ phía sau: “Tần Tấn, trẫm không biết buộc cái này…”
Tần Tấn quay đầu nhìn lại, Cơ Dao lúc này đang đứng trước cửa nhà gỗ.
Không còn hoa điền, kim thoa trang sức, mái tóc đen tuyền tùy tiện buộc lên thành đuôi ngựa, bộ áo vải thô màu xanh rộng thùng thình khoác lên thân hình nhỏ nhắn, tay áo xắn lên mấy lớp, chẳng có chỗ nào vừa vặn.
Nàng cau mày, tức giận giơ lên một dải vải bố dài ngoằng, ước chừng hơn một trượng, nhìn hắn đầy oán trách.
Tần Tấn bất đắc dĩ thở dài, bước tới bên cạnh nàng, nhận lấy dải vải bố.
Không nhiều lời, hắn đưa hai tay vòng qua hai bên hông nàng, tự mình buộc lấy đai lưng cho nàng.
Cơ Dao cắn chặt môi, tim đập dồn dập. Đêm qua tình thế nguy cấp mới khiến hai người gần nhau, nhưng bây giờ, khoảng cách lại gần đến mức nàng có thể cảm nhận rõ mùi hương gỗ mộc nhàn nhạt từ trên người hắn.
Cảm giác này khiến đầu nàng choáng váng, theo bản năng lùi về sau, nhưng Tần Tấn lập tức túm lấy đai lưng, kéo nàng trở lại.
“Đừng cử động.” Tần Tấn cúi đầu thắt đai lưng, nghiêm giọng nói, “Bệ hạ nhớ kỹ, thay bộ y phục này rồi, ngươi không còn là hoàng đế, giữa chúng ta cũng không còn quan hệ quân thần. Nên sửa cách xưng hô cũng phải sửa, tránh gây thêm phiền phức, rõ chưa?”
Nàng ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt sắc bén sâu thẳm của hắn.
Cơ Dao cắn nhẹ môi, nhỏ giọng đáp: “Nhớ rồi…”
Tần Tấn lúc này mới yên tâm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng siết chặt đai lưng vừa thắt xong.
Hắn cùng nàng nhìn nhau một thoáng, rồi bước vào nhà gỗ thay một bộ trường bào vải thô màu tối, trên thân còn loang lổ vài miếng vá vụng về. Lúc bước ra, tay hắn cầm một tay nải nhỏ, bên trong chứa xiêm y cũ của hai người.
Dưới bóng cây rậm rạp, hai người lại nhìn nhau một cái, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hai người quyền thế bậc nhất triều đình, giờ đây toàn thân bố y áo vải, thứ đáng giá nhất trên người không gì khác ngoài hai đôi hài gấm dưới chân.
Nhân sinh quả thực phù du khó đoán.
Tần Tấn u ám thở dài, ánh mắt hướng về con đường phía trước, trầm giọng nói:
“Đi thôi, xuống núi trước rồi tính.”