◎ Nên không phải là kim ốc tàng kiều, sợ người trong phòng phát hiện ta đi. ◎
Mọi người cùng lên xe ngựa, lại lần nữa trở về Kiểu Nguyệt Lâu.
Thẩm Lâm lần đầu bước chân vào nơi tửu lầu xa hoa như thế này, ngồi trước bàn tử đàn, ánh mắt nhìn chăm chăm vào những món ngon bày đầy bàn, có chút lúng túng không yên.
“Nghĩ chắc ngươi chưa ăn trưa phải không?” Cơ Dao hiếm khi nhiệt tình như vậy, tự tay gắp cho Thẩm Lâm mấy miếng bánh hoa quế: “Đây là món đặc sắc của Kiểu Nguyệt Lâu, ngươi mau nếm thử đi.”
Thẩm Lâm thụ sủng nhược kinh, đỏ mặt nói: “Không dám nhận, không dám nhận, tiểu nương tử khách khí quá rồi.” Hắn khe khẽ ngước mắt nhìn thoáng qua Cơ Dao, “Lần cuối gặp nhau là mùa xuân năm ngoái, hiện giờ tiểu nương tử lại càng thêm xinh đẹp, quả nhiên Trường An phong thuỷ dưỡng người.”
“Đó là dĩ nhiên, so với trong thôn của ngươi thì tốt hơn nhiều.” Trên mặt Cơ Dao hiện lên chút đắc ý, chống cằm, tò mò hỏi: “Trong thôn gần đây thế nào? Lưu Ngọc Chi đâu? Nàng vẫn khỏe chứ?”
Thẩm Lâm đáp: “Từ khi không còn sơn phỉ, trong thôn cũng yên ổn hơn nhiều. Năm trước triều đình có ban xuống phê văn, thứ sử các huyện bắt đầu đốc tra, huyện lệnh bọn ta cũng đỡ hơn trước, bá tánh gặp nạn đều được xử lý nhanh gọn. Mùa hè năm ngoái Lưu Ngọc Chi gả về châu lý, lấy một biểu ca bà con xa, nghe nói sống cũng không tồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play