“Hoàng đế?” Tần Tấn như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thiên hạ, khoé môi cong lên càng lúc càng sâu, “Tướng sĩ bình thường vốn không biết thánh giá ở đây. Cho dù nàng tự xưng thân phận, nói rằng mình là nữ hoàng của Thịnh triều, xin hỏi nàng có bằng chứng gì? Chỉ bằng cái miệng nàng tự nhận hay sao?”
Cơ Dao ngẩn ra, môi mấp máy, nhất thời thiếu đi vài phần tự tin: “Ta… đúng là không có gì làm bằng chứng, nhưng… chẳng phải còn có chàng hay sao?”
Trong phòng yên lặng vài giây.
Tần Tấn thu lại ý cười, đuôi mày hơi nhướng lên, ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh nhạt, xa cách: “Nếu ta không thừa nhận nàng thì sao? Nếu ta bỏ mặc nàng ở trong quân doanh này, nàng có thể làm gì được? Bọn họ không giống ta, sẽ không lưu tình với nàng dù chỉ một chút.”
Dưới ánh nhìn mờ mịt hoang mang của Cơ Dao, Tần Tấn đưa tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng, từ từ trượt xuống cổ, dừng lại nơi xương quai xanh, từng tấc từng tấc kéo rộng vạt áo của nàng ra.
“Nếu nàng rơi vào tay những kẻ thô bạo kia, bọn chúng sẽ xé rách quần áo nàng, cấu xé làn da mịn màng của nàng, làm nhục thân thể nàng, cuối cùng nàng sẽ chỉ còn chút hơi thở yếu ớt, bị cuốn trong chiếc chiếu rách rồi quẳng tới bãi tha ma hoang vắng.”
Cơ Dao nghe vậy, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, vạt áo bên trái xộc xệch rơi xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn tinh tế mê người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play