Hai ngày hai đêm vừa rồi, Tần Tấn gần như không hề chợp mắt, cằm đã lờ mờ hiện râu xanh.
Thấy Cơ Dao tỉnh lại, ánh mắt mệt mỏi lập tức sáng lên, hắn nhẹ giọng an ủi nàng: “Nói ngốc gì vậy, chúng ta đang ở doanh cứu tế. Tối qua nàng bị thương ở đầu, còn bị sặc nước, nhưng giờ không sao rồi. Tỉnh lại là tốt rồi…”
Nói đến cuối cùng, trong lòng hắn dâng lên cảm giác tìm lại được bảo vật đã mất, vừa may mắn vừa có chút chua xót.
Cơ Dao dựa vào hắn ngồi thẳng dậy, ánh mắt mê man nhìn quanh. Chỉ thấy trong lều lớn la liệt người bệnh, nam nữ già trẻ đều y phục tả tơi.
Không khí tràn ngập hơi thở hỗn tạp, có mùi hôi tanh của vết thương, còn cả mùi thuốc sắc đặc quánh. Thỉnh thoảng có người rên rỉ đau đớn, lại có người bật khóc thút thít.
Trên người bọn họ, vết thương lớn nhỏ không đồng đều, có người thậm chí chẳng được băng bó, máu mủ bê bết, cảnh tượng chẳng khác nào địa ngục nhân gian…
Cơ Dao từ nhỏ được nuôi dưỡng trong nhung lụa, làm sao từng chứng kiến cảnh tượng như vậy? Nàng kinh hãi co chặt vào lòng Tần Tấn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT