Dưới ánh mắt ngây ra như phỗng của mọi người, cơ giáp huấn luyện đã khởi động thành công.

Trác Phi Dược khẽ há miệng, trong ánh mắt tràn ngập sự hoang mang và kinh sợ.

Vẻ mặt đắc ý ban đầu của Owler cứng đờ lại, cậu ta trừng mắt nhìn đèn nguồn năng lượng, kinh ngạc đến không nói nên lời.

Lộ Nhiễm Húc dùng sức dụi mắt, lại véo vào cánh tay mình một cái, sau khi xác nhận không phải ảo giác, theo bản năng buột miệng hai chữ “Đậu má”.

“Cậu, cậu ta không phải… tinh thần lực cấp C sao?!”

“Sao lại thế này, chẳng lẽ cậu ta có thể vượt cấp điều khiển cơ giáp?!”

“Vượt cấp điều khiển? Sao có thể!”

Giờ phút này, cơ giáp phảng phất như đã dung hợp với cơ thể Vân Tinh Trạch, trở thành một phần tay chân của cậu.

Vân Tinh Trạch từ từ cử động ngón tay, cơ giáp cũng theo đó cử động ngón tay.

Cơ giáp màu rằn ri di chuyển về phía trước vài bước trong tầm mắt mọi người, động tác nối tiếp trôi chảy, mặt đất phòng huấn luyện truyền đến những rung động rất nhỏ.

“Xem kìa! Cơ giáp di chuyển rồi!”

“Vân Tinh Trạch biết lái cơ giáp?!”

“Trước kia không phải cậu ta chẳng mấy khi lên lớp cơ giáp sao!”

Người lần đầu tiên lên cơ giáp thường khó giữ thăng bằng, chuyện ngã chổng vó là thường tình, vậy mà Vân Tinh Trạch lại dễ như trở bàn tay khiến cơ giáp di chuyển.

Điều này có hợp lý không?!

Nếu việc cơ giáp di chuyển khiến mọi người hoài nghi nhân sinh, thì những động tác tiếp theo của cơ giáp lại khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cằm.

Cơ giáp huấn luyện đi đến chỗ trống, bỗng nhiên xoay người chạy lấy đà một đoạn về phía trước, sau đó nhảy vọt lên, thành công lơ lửng giữa không trung.

Mọi người bị những động tác ngầu lòi của cơ giáp hấp dẫn, ai nấy đều mở to mắt, đáy mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Trác Phi Dược ngẩn người ngẩng đầu nhìn cơ giáp – động tác nhảy này hoàn thành gần như hoàn hảo, không chút nào lóng ngóng vụng về, không thể nào là một người mới có thể làm được!

Tiếng động cơ phản trọng lực ù ù rất nhỏ lọt vào tai Vân Tinh Trạch, cậu nhìn xuống mặt đất qua kính quan sát, trái tim đập mạnh, đau nhói cả lồng ngực.

Cuối cùng cậu cũng có thể lái cơ giáp.

Mặc dù tính năng của chiếc cơ giáp này bình thường, có rất nhiều chỗ không hoàn hảo, nhưng vào khoảnh khắc này, cảm giác mà cậu hằng ao ước cuối cùng đã trở thành sự thật, cậu còn muốn thử nhiều động tác hơn nữa.

Trần phòng huấn luyện rất cao, có đủ không gian để cơ giáp huấn luyện tiến hành huấn luyện trên không.

Owler ngẩng đầu nhìn cơ giáp huấn luyện, đồng tử run rẩy, chiếc cơ giáp loại nhỏ kia trong mắt cậu ta biến thành một con quái vật khổng lồ, tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Nếu không biết trước, không ai có thể ngờ rằng, người điều khiển chiếc cơ giáp này lại là một Omega.

Ngay lúc Owler còn đang bị sốc, cơ giáp huấn luyện bỗng nhiên khởi động thiết bị đẩy, lao xuống về phía cậu ta!!

Owler sợ đến hai chân mềm nhũn, há miệng nhưng không kêu thành tiếng, muốn chạy trốn nhưng hai chân lại như đeo chì.

Ngay khi mặt cậu ta tái mét, định kêu cứu, cơ giáp dừng lại ngay phía trên, cứ như vậy duy trì trạng thái nhìn xuống.

Nó chỉ đơn thuần lơ lửng tại chỗ, không có bất kỳ động tác nào, nhưng lại mang đến cảm giác áp bức khôn tả, ngay cả tiếng động cơ cũng giống như một con dã thú đang kìm nén sự thị uy, đôi mắt kia dường như có thể tóm gọn mọi con mồi.

Không ai dám nói chuyện.

Owler gần như muốn ngã quỵ xuống đất.

Vân Tinh Trạch chỉ định dọa Owler một chút, không ngờ cậu ta lại sợ đến run lẩy bẩy.

Ngay khi Trác Phi Dược chuẩn bị ra mặt ngăn cản, cơ giáp huấn luyện đổi hướng, bay về phía trước, lượn một vòng trên không trung, sau đó từ từ đáp xuống mặt đất.

Tất cả học sinh lớp E đều bị dọa choáng váng ——

Đây thật sự là Vân Tinh Trạch mà họ biết sao?!

“Tôi đang nằm mơ à?”

“Người trong buồng lái thật sự là Vân Tinh Trạch?”

“Omega lái cơ giáp cũng có thể lái tốt như vậy sao?!”

Trác Phi Dược đang xem xét tài liệu của Vân Tinh Trạch, ánh mắt dừng lại ở mục tinh thần lực, trong lòng suy đoán rằng việc đánh giá cấp bậc của chiếc cơ giáp màu rằn ri này rất có thể đã có vấn đề, khả năng cao là cơ giáp cấp C.

Tuy nhiên, theo sự hiểu biết của ông về Vân Tinh Trạch, dù có điều khiển cơ giáp cấp C cũng phải rất vất vả mới đúng, sao lại có thể thuần thục đến vậy?

Thực ra Vân Tinh Trạch còn muốn lái thêm một lúc nữa, thử những động tác phức tạp hơn, nhưng thể lực và tinh thần lực của cậu đều đã gần đến giới hạn, không thể tiếp tục điều khiển.

Sau khi cơ giáp đáp xuống đất, Vân Tinh Trạch nhanh chóng ngắt tất cả các kết nối, bò ra khỏi buồng lái.

Chân cậu vừa bước ra, mọi người đã vây quanh, nhìn cậu với ánh mắt hoặc tò mò hoặc sùng bái.

“Vân Tinh Trạch, cậu ngày thường đều che giấu thực lực à?”

“Đúng vậy, sao chưa từng nghe nói cậu biết điều khiển cơ giáp?”

“Cậu thật sự có tinh thần lực cấp C sao?”

Từng câu hỏi nối tiếp nhau ập đến, nhưng Vân Tinh Trạch lại không thể trả lời.

Sau khi ra khỏi cơ giáp, cậu chống tay vào chân cơ giáp, sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển từng hơi, đầu óc ngày càng nặng trĩu.

Lộ Nhiễm Húc chen ra từ trong đám đông, chạy đến bên cạnh Vân Tinh Trạch, lo lắng hỏi: “Tinh Trạch! Cậu sao vậy?!”

Nghe thấy giọng Lộ Nhiễm Húc, Trác Phi Dược vội đi đến trước mặt hai người, nhíu mày nhìn Vân Tinh Trạch mồ hôi nhễ nhại.

“Em thể hiện quá rồi đấy, Vân Tinh Trạch.” Trác Phi Dược biết, thực lực của Vân Tinh Trạch không đủ, ngày thường không rèn luyện, dù có biết điều khiển cơ giáp cũng nhất định rất tốn sức: “Mau đến phòng y tế!”

“Thầy ơi, em không sao.” Vân Tinh Trạch cố gắng ngồi dậy, nuốt nước bọt, chậm rãi nói: “Em chỉ là chưa quen lắm, em đến bên cạnh nghỉ ngơi nửa tiếng là được…”

Vân Tinh Trạch khó khăn lắm mới được lái cơ giáp một lần, đương nhiên còn muốn lái thêm lần nữa.

Trác Phi Dược nhìn ra ý định của cậu, nghiêm túc nói: “Em đã điều khiển quá sức rồi, tuyệt đối không được lái nữa.”

“Em không có điều khiển quá sức, thật mà.”

Vân Tinh Trạch cảm thấy mình chỉ là luyện tinh thần lực quá hăng, cộng thêm tâm trạng kích động, nên mới dẫn đến cơ thể có chút hỗn loạn mà thôi.

Trác Phi Dược: “Triệu chứng của việc điều khiển quá sức chính là đau đầu.”

“Em không đau mà.” Vân Tinh Trạch che thái dương nói.

Trác Phi Dược: “Còn chảy máu mũi nữa.”

“Em không có.” Hai dòng máu mũi từ từ chảy ra từ lỗ mũi Vân Tinh Trạch.

Trác Phi Dược: “Nghiêm trọng sẽ chân mềm, đứng cũng không vững…”

“Em chắc là vẫn ổn chứ?”

Vừa dứt lời, Vân Tinh Trạch trước mắt bao người, từ từ ngã xuống đất.

Mọi người luống cuống tay chân đỡ cậu, Lộ Nhiễm Húc vội ôm lấy cậu từ phía sau, bị dọa không nhẹ.

Sau đó, Vân Tinh Trạch mất đi ý thức.

Lần nữa tỉnh lại, Vân Tinh Trạch thấy trần nhà trắng xóa, xung quanh là mùi thuốc sát trùng.

Giọng nói của robot y tế vang lên: “Bệnh nhân đã tỉnh, mạch đập bình thường, huyết áp bình thường…”

Cậu đang nằm trong khoang trị liệu, Lộ Nhiễm Húc và Trác Phi Dược đứng ở mép giường, lo lắng nhìn cậu.

“Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Lộ Nhiễm Húc thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó nhíu mày: “Tinh Trạch, lần sau tuyệt đối đừng ép mình như vậy nữa, mặc dù việc cậu biết lái cơ giáp khiến tôi rất kinh ngạc, nhưng dù sao thể lực của cậu cũng có hạn, may mà kịp thời tiêm thuốc dinh dưỡng…”

“Tỉnh là tốt rồi.” Trác Phi Dược cũng rõ ràng yên tâm: “Vừa rồi lúc ngã xuống đất còn nắm lấy chân cơ giáp, em thích cơ giáp đến vậy sao, ngày thường sao không thấy?”

Vân Tinh Trạch từ từ ngồi dậy, đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều. Cậu thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi thầy, lần sau em không nhảy cao như vậy nữa. Em bây giờ đã hồi phục gần xong rồi, còn phải đi làm thêm…”

Lộ Nhiễm Húc một tay ấn cậu trở lại khoang trị liệu.

“Đây là vấn đề nhảy cao hay không cao sao?!” Trác Phi Dược tức đến thổi râu trừng mắt: “Chính em nghĩ lại xem, em là một người mới học, trong tình trạng cơ thể mệt mỏi còn dám điều khiển cơ giáp, chẳng lẽ chính em không phát hiện ra cơ thể có gì bất thường sao?!”

Vân Tinh Trạch mím môi, không dám nói gì.

“Sau này chịu khó rèn luyện thể lực và tinh thần lực,” Trác Phi Dược dịu giọng, khác hẳn với bình thường: “Trước khi em tăng cường được tinh thần lực và thể lực, thầy sẽ không cho em chạm vào cơ giáp nữa.”

Vân Tinh Trạch như người bệnh hấp hối bỗng ngồi bật dậy: “Không phải, em vừa rồi thật sự chỉ là hơi kích động, em…”

Trác Phi Dược một tay ấn cậu trở lại khoang trị liệu: “Em nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Trước khi đi, Trác Phi Dược nghiêm túc nhìn Vân Tinh Trạch, nói một câu mà trước đây chưa từng nói: “Có thắc mắc gì về cơ giáp, cứ tìm thầy bất cứ lúc nào.” Nói xong liền rời đi.

Ra khỏi phòng bệnh, Trác Phi Dược định tìm thời gian mang chiếc cơ giáp huấn luyện kia đi đánh giá lại cấp bậc – tinh thần lực của Vân Tinh Trạch là cấp C, vậy thì chiếc cơ giáp này cũng nhất định là cấp C.

Còn về chuyện vượt cấp điều khiển cơ giáp, Trác Phi Dược không hề nghĩ đến phương diện đó.

Lộ Nhiễm Húc nhìn ánh mắt đầy oán niệm của Vân Tinh Trạch, thở dài: “Thầy cũng là vì tốt cho cậu thôi. Nhưng mà tôi cũng thật không hiểu nổi, sao cậu lại cuồng nhiệt với cơ giáp đến vậy?”

Vân Tinh Trạch gãi đầu: “Cũng bình thường thôi, nhưng lần đầu tiên lái cơ giáp thật, hơi kích động.”

“Vậy trước đây cậu từng học lái cơ giáp ảo à?” Lộ Nhiễm Húc hỏi.

“Xem là vậy đi.”

Hai người nói chuyện một lúc, giữa chừng Lộ Nhiễm Húc đi vệ sinh, cửa vang lên tiếng gõ, sau đó, không cần biết người bên trong có đồng ý hay không, người gõ cửa bước vào.

Vân Tinh Trạch nhìn vị khách không mời mà đến, không khí lập tức đóng băng.

Người đến là Trì Dục.

Vân Tinh Trạch sững lại một giây, lạnh lùng nói: “Ai cho anh vào.”

Giọng Trì Dục bình tĩnh: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”

Vân Tinh Trạch biết, Trì Dục đến đây, chắc chắn có liên quan đến người nhà của mình.

Tâm trạng Trì Dục có vẻ không tệ.

Sau khi Vân Tinh Trạch chủ động từ hôn với anh ta, thực ra tâm trạng của anh ta rất bực bội. Theo anh ta thấy, Vân Tinh Trạch không có tư cách đưa ra lời từ hôn.

Tuy nhiên, thiếu đi người kè kè dính lấy bên cạnh, anh ta vẫn cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít.

Hơn nữa bố mẹ Vân Tinh Trạch vẫn luôn liên lạc với Trì Dục, xin lỗi anh ta, bảo anh ta đại nhân không chấp tiểu nhân, trong lòng anh ta vô cùng đắc ý: Thực ra Vân Tinh Trạch không muốn từ hôn, chỉ muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của mình, lại không hạ mình xin lỗi được, nên mới nhờ người nhà đến cầu xin.

Anh ta chờ Vân Tinh Trạch đến tìm mình, không ngờ người này lại rất biết nhẫn nhịn, một tuần rồi cũng không liên lạc.

“Xem ra tuần này sống không tốt lắm nhỉ?” Trì Dục nhếch đôi môi mỏng, giọng điệu hơi mang vẻ trào phúng: “Nhìn cậu kìa, gầy như vậy rồi.”

Tuần này Vân Tinh Trạch quả thực sống rất mệt mỏi, nhưng điều này không liên quan gì đến Trì Dục. Người nhà họ Vân bảo cậu tìm Trì Dục, lần nào cậu cũng từ chối.

Vân Tinh Trạch thờ ơ nhìn anh ta: “Đây là điều anh muốn nói?”

“Ba mẹ cậu vẫn luôn xin lỗi tôi,” Trì Dục nhìn cậu, chậm rãi nói: “Nể mặt họ tôi mới đến tìm cậu.”

Vân Tinh Trạch không hề phản ứng.

Trì Dục ban đầu tưởng tượng rằng, Vân Tinh Trạch sau khi chia tay sẽ đau khổ tột cùng, cố nén bi thương rồi sẽ vỡ òa khi gặp mặt, nhưng giờ phút này, cậu ta lại vẫn đang cố ngụy trang.

“Nghe người trong lớp các cậu nói, cậu lái cơ giáp rồi ngất xỉu à?”

“Ừm.” Vân Tinh Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu thờ ơ.

Trì Dục cười nhạo một tiếng: “Cậu không cần phải làm đến mức này đâu, thật đấy.”

Trong mắt Trì Dục, Vân Tinh Trạch là vì thất tình bị kích thích, muốn học theo Tô Tử Nam, trở thành một Omega biết lái cơ giáp, để Trì Dục thích lại mình, cho nên mới liều mạng học cơ giáp như vậy.

“Nói xong chưa?” Vân Tinh Trạch ngước mắt nhìn anh ta.

“À, còn nữa.” Trì Dục thấy Vân Tinh Trạch không hề phản ứng, trong lòng có chút không vui, nhíu mày nói: “Nhà họ Trì chúng tôi cũng không phải gia tộc keo kiệt gì, nếu cậu hối hận, chỉ cần thành tâm xin lỗi, tôi sẽ xem xét để trường không đuổi học cậu…”

Vân Tinh Trạch bỗng nhiên vươn tay điên cuồng ấn chuông gọi dịch vụ.

Trì Dục sững sờ.

Y tá vội vàng từ ngoài cửa bước vào, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

“Ở đây có một người bị bệnh tâm thần.” Vân Tinh Trạch chỉ Trì Dục: “Mau đưa anh ta đi.”

Phòng y tế luôn đặt nhu cầu của bệnh nhân lên hàng đầu, y tá vội vàng vẫy tay gọi hai robot an ninh vào, chuẩn bị đưa Trì Dục đi.

Trì Dục kinh ngạc nhìn Vân Tinh Trạch, tức quá hóa giận nói: “Vân Tinh Trạch cậu điên rồi sao?!”

“Ừm.” Vân Tinh Trạch cũng không thèm nhìn anh ta: “Cút mau.”

Trước khi bị robot đưa ra khỏi phòng, Trì Dục dùng hai tay bám lấy khung cửa, để lại câu cuối cùng:

“Đợi cậu bị đuổi học, cũng đừng nói nhà họ Trì chúng tôi chưa từng cho cậu cơ hội… Khốn kiếp, hai con robot này bị bệnh à! Buông tôi ra…” Giọng nói ngày càng xa.

Lộ Nhiễm Húc trở lại phòng bệnh, ngạc nhiên hỏi Vân Tinh Trạch: “Trì Dục làm sao vậy, thần kinh có vấn đề à? Tôi vừa thấy hai con robot lôi anh ta đi, mặt mày anh ta méo xệch…”

“Vậy à? Tôi không rõ lắm.” Vân Tinh Trạch trả lời qua loa.

Mười phút sau, cơ thể Vân Tinh Trạch đã hồi phục, Lộ Nhiễm Húc đi cùng cậu xếp hàng thanh toán.

Sau khi thử cảm giác lái cơ giáp một lần, Vân Tinh Trạch bây giờ càng muốn có một chiếc cơ giáp của riêng mình.

Tuy nhiên, với tình trạng như nước với lửa giữa cậu và Trì Dục, người nhà chắc chắn sẽ không giúp đỡ.

Vân Tinh Trạch liếc nhìn số dư tài khoản của mình. Sau sáu ngày, ngoài 10 vạn do nguyên chủ để lại, cậu đã kiếm được gần 1 vạn tinh tệ từ các đơn sửa chữa lặt vặt.

4 vạn của Lạc Văn Xuyên vẫn chưa chuyển cho cậu, nếu chuyển rồi, cậu có thể mua một chiếc cơ giáp cũ ở chợ đen.

Vì vậy, Vân Tinh Trạch mở quang não, gửi tin nhắn cho “Lạc Văn Xuyên” trên trang hỗ trợ cơ giáp: “Xin hỏi, khi nào ngài chuyển tiền công cho tôi?”

Đối phương trả lời rất nhanh: “Trong hôm nay.”

Lúc này Vân Tinh Trạch mới thở phào nhẹ nhõm.

Vào phòng y tế một lần, chắc cũng phải tốn vài trăm tinh tệ, ngày mai lại phải tiếp tục nhận đơn.

Thời gian đăng ký đại hội cơ giáp sẽ kết thúc vào tối mai, thời gian vẫn rất gấp.

Vân Tinh Trạch lòng trĩu nặng tâm sự đến quầy thu ngân của phòng y tế thanh toán, giọng nói của robot vang lên ——

【Tít—— Thanh toán thành công 7 ngàn tinh tệ.】

Vân Tinh Trạch sững sờ một chút.

“7… 7 ngàn?” Vân Tinh Trạch mở to mắt, quay đầu hỏi Lộ Nhiễm Húc: “Không phải chứ, đắt vậy sao?! Tôi chỉ truyền thuốc dinh dưỡng, ở khoang trị liệu một tiếng… mà phải tốn 7 ngàn tinh tệ?!”

“Họ làm kiểm tra toàn thân cho cậu, mục đó đã 5,6 ngàn rồi.” Lộ Nhiễm Húc giải thích.

Vân Tinh Trạch cảm thấy chân mình lại bắt đầu mềm nhũn – phải gia đình cỡ nào mới có thể ở nổi bệnh viện chứ?

Số tiền cậu vất vả tích góp lại bị trừ đi 7 ngàn. Tính cả số tiền Lạc Văn Xuyên sẽ đưa, tổng cộng còn lại 14 vạn 3 ngàn…

Trong ngày mai sao có thể kiếm đủ 7 ngàn chứ?

Vân Tinh Trạch khóc không ra nước mắt.

Chạng vạng.

Phòng huấn luyện cơ giáp Siêu S.

So với các sân huấn luyện thông thường, phòng huấn luyện Siêu S nằm ở khu vực rìa nhất của trường quân sự Tinh Hải, vật liệu xây dựng sử dụng hợp kim quân dụng chắc chắn nhất, xung quanh có hàng rào bảo vệ cao lớn, diện tích chiếm đất đáng kinh ngạc, nhưng số người sử dụng lại rất ít.

Từng có học sinh nghi ngờ đây là lãng phí tài nguyên, nhưng chỉ cần họ từng chứng kiến một trận chiến giữa các cơ giáp Siêu S, sẽ hiểu rằng một sân bãi như vậy thực ra đã là quá nhỏ.

Cửa sân vận động sáng lên dòng chữ nổi bật “Đang chiến đấu, xin đừng đến gần”.

Trong sân, Kha Lôi đang điều khiển một chiếc cơ giáp Lưu Tinh cỡ trung, chiến đấu với chiếc cơ giáp Quang Kiếm màu đen cỡ trung trước mặt.

Năng lực điều khiển của Kha Lôi là cấp S, được coi là một trong những Alpha hàng đầu của trường. Anh ta và Lạc Văn Xuyên được mệnh danh là hai “quái vật” của khoa Chỉ huy, thậm chí còn lấn át không ít lính mới của khoa Cơ giáp.

Nhưng dù vậy, Kha Lôi vẫn bị đánh cho liên tiếp bại lui.

Cơ giáp Lưu Tinh tương đối nhẹ nhàng, trang bị một lượng lớn pháo cỡ nhỏ tầm xa, cùng với súng quang tử, vì khi chiến đấu, hỏa lực bắn ra rực rỡ chói mắt như sao băng nên được đặt tên như vậy, trên chiến trường là một cỗ máy phát ra hỏa lực đúng nghĩa.

Nếu xét về quan hệ khắc chế, cơ giáp Lưu Tinh hoàn toàn có thể dựa vào ưu thế khoảng cách để vờn cơ giáp Quang Kiếm đến chóng mặt.

“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!” Nguồn năng lượng của cơ giáp Kha Lôi đã gần cạn kiệt, anh ta không thể không chạy trốn khắp nơi, vừa né tránh các chiêu thức của cơ giáp Quang Kiếm, vừa dùng hệ thống khuếch đại âm thanh xin tha: “Đại Xuyên! Là tôi đây Đại Xuyên! Cậu đừng coi tôi như tinh thú chứ!”

Nghe thấy tiếng xin tha của Kha Lôi, cơ giáp Quang Kiếm dừng động tác, thu lại Quang Kiếm.

Kha Lôi thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi ướt đẫm, kinh hồn bạt vía.

Là ai nói cơ giáp Lưu Tinh đánh cơ giáp Quang Kiếm dễ như bỡn?!

Đành rằng giữa anh ta và Lạc Văn Xuyên có sự chênh lệch giữa cấp S và SS, nhưng quan trọng hơn là, phản xạ và cách di chuyển của Lạc Văn Xuyên như ma quỷ, hỏa lực của anh ta vừa nhắm vào một vị trí, giây tiếp theo Quang Kiếm đã đâm vào sau lưng anh rồi!

May mà Lạc Văn Xuyên rất có chừng mực, mỗi lần tấn công đều giữ khoảng cách rất tốt.

Nếu đây là trên chiến trường thực sự, chắc Kha Lôi đã bị thanh Quang Kiếm đó xiên chết vô số lần rồi.

Sau khi trận chiến kết thúc, hai người ra khỏi cơ giáp.

Lạc Văn Xuyên cao ráo chân dài, vai rộng eo thon, mặc một bộ đồ huấn luyện rộng thùng thình màu đen, càng làm nổi bật làn da trắng nõn. Sau khi ra khỏi cơ giáp, đến hơi cũng không thở dốc một chút nào.

Anh có đôi mắt một mí, hình dáng mắt đẹp, đuôi mắt hơi xếch lên, đường nét thanh tú. Khi đôi mắt đen nhìn về phía Kha Lôi, vẻ ngoài ôn hòa nhưng thực chất khó tiếp cận, sự bình tĩnh ẩn chứa những cảm xúc khó nắm bắt: “Không sao chứ?”

“Không ổn chút nào!” Kha Lôi vừa uống nước vừa thở dốc, nhìn dáng vẻ sạch sẽ, sảng khoái của người này, trong lòng bực bội: “Cậu có thể đổ chút mồ hôi để tỏ lòng tôn trọng với tôi được không?”

Lạc Văn Xuyên không nói gì, anh nhìn khối Rubik cơ giáp trong tay, một lát sau, ngước mắt hỏi: “Cậu vẫn chưa nói, là ai sửa.”

Nghe vậy, Kha Lôi bỗng nhớ ra tin nhắn mà cậu Omega kia gửi cho mình, vội hỏi: “Thế nào? Cậu thấy sửa tốt không?”

Lạc Văn Xuyên hỏi lại một cách bình thản: “Cậu thấy sao?”

Kha Lôi nghĩ nghĩ, trước kia lúc bị đánh tuy cũng rất thảm, nhưng ít ra còn có đường phản kháng.

Lần này… Quả thực là bị đè xuống đất chà đạp! Vô cùng thê thảm!

Kha Lôi vừa định nói “Tôi thấy sửa không tệ”, bỗng nhiên lại cảm thấy mình bị câu hỏi này làm cho nhục nhã – anh ta lại dựa vào việc so sánh mức độ thảm hại khi bị đánh của mình, để phán đoán cơ giáp của đối phương sửa có tốt không.

Quá sỉ nhục người ta!

“Cậu thấy tốt thì mau trả tiền đi!” Kha Lôi trừng mắt nhìn Lạc Văn Xuyên: “Kéo dài lâu như vậy rồi, may mà người ta tính tình tốt, không thì chắc chắn đã réo cậu lên diễn đàn trường, nói cậu quỵt tiền dịch vụ rồi!”

“Cho tôi đăng nhập tài khoản mạng hỗ trợ cơ giáp của cậu một chút.” Lạc Văn Xuyên vừa nói vừa nhanh chóng mở quang não: “Còn nữa, cho tôi thông tin liên lạc cá nhân của cậu ấy.”

Sau khi Kha Lôi đưa tài khoản cho Lạc Văn Xuyên, cũng đưa luôn thông tin liên lạc, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, vội nói: “Thông tin liên lạc có thể cho cậu, nhưng cậu tốt nhất là… đừng liên lạc với cậu ấy.” Giọng điệu có chút gượng gạo.

Lần trước khi Lạc Văn Xuyên hỏi, Kha Lôi đã cố tình lảng tránh vấn đề này.

Lạc Văn Xuyên khẽ nhíu mày, mím môi dưới, nói ra hai chữ ngắn gọn: “Lý do.”

Kha Lôi chần chừ một lát rồi trả lời: “Cậu ấy là Omega.”

Lạc Văn Xuyên ngước mắt nhìn Kha Lôi, đáy mắt thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bị đè nén xuống.

Sau đó, anh cụp mắt xuống, giọng nói trầm hơn vài phần: “Biết rồi.”

Kha Lôi ngậm miệng không nói gì nữa, anh ta không nhìn thấu được suy nghĩ của Lạc Văn Xuyên lúc này, tâm trạng không khỏi trở nên có chút phức tạp.

Người bạn cùng phòng này của anh ta, nhìn từ đâu cũng là một Alpha hoàn hảo, nhưng lại chưa bao giờ tiếp cận bất kỳ Omega nào, dù là nam O hay nữ O.

Có tin đồn anh sợ O, còn có tin đồn anh lãnh cảm.

Chỉ có Kha Lôi biết nguyên nhân thực sự.

“Tiền đã thanh toán, sau khi trang web xét duyệt sẽ vào thẻ của cậu ấy.” Lạc Văn Xuyên bình tĩnh nói: “Tôi đi chợ đen một chuyến, cậu đi ăn cơm trước đi, hôm nay vất vả cho cậu rồi.”

Sắc trời bắt đầu tối.

Chợ đen tầng hầm thứ ba, lượng người dần dần thưa thớt.

Vân Tinh Trạch đeo khẩu trang, xuất hiện ở cửa tiệm cơ giáp cũ lần trước, lấy hết can đảm bước vào.

Ông chủ tưởng cậu đến trả tiền, đang định đưa khối Rubik cho cậu, lại nghe thiếu niên nói: “Ông chủ, ừm..., giá chiếc cơ giáp này của ngài có thể rẻ hơn chút nữa không?”

“Nhóc con, cậu đùa tôi đấy à?” Ông chủ có chút không vui, xoa cái eo mập mạp, hung hăng nhìn cậu: “Tôi đã giữ cho cậu một tuần rồi, sao cậu lại muốn trả giá nữa?”

“Lần này thật sự là lần cuối !” Vân Tinh Trạch thành khẩn nói: “Ngày mai tôi sẽ đi làm thêm kiếm tiền, nhưng chắc vẫn còn thiếu một chút mới đủ 15 vạn, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp khoản chênh lệch đó, mong ngài xem xét một chút…”

“Đi đi đi!” Ông chủ khó chịu xua tay: “Không mua thì biến.”

Vân Tinh Trạch lập tức rơi vào sự mất mát vô tận.

Cậu vốn định có một chiếc cơ giáp của riêng mình, rồi đăng ký tham gia đại hội cơ giáp. Cả tuần nay cậu đều dựa vào mục tiêu này để chống đỡ, dù khổ cực mệt mỏi đến mấy cũng chịu đựng được, bây giờ lại như mất đi ý nghĩa.

Vân Tinh Trạch thở dài, bước ra khỏi cửa hàng cơ giáp, thầm nghĩ, nếu bỏ lỡ đại hội cơ giáp năm nay, vậy năm hai lại đăng ký vậy…

Làm khán giả cũng khá tốt.

Đúng lúc này, thiết bị đầu cuối quang não của cậu vang lên tiếng thông báo tin nhắn ——

【Ngài có một tin nhắn giao dịch từ “Mạng Hỗ Trợ Cơ Giáp Tinh Hải”.】

Vân Tinh Trạch đoán chắc là “Lạc Văn Xuyên” đã chuyển 4 vạn tinh tệ kia cho mình. Nhưng cũng chẳng giải quyết được gì, sau khi bị phòng y tế trừ đi 7 ngàn, cậu chắc chắn không đủ 15 vạn.

Cậu thờ ơ mở quang não, khi nhìn thấy thông tin giao dịch tài khoản, biểu cảm từ uể oải chuyển sang đờ đẫn, sau đó mở to mắt nhìn ——

【Thanh toán 8 vạn tinh tệ từ [Người dùng ẩn danh], trong đó 4 vạn là tiền công, số tiền còn lại là tiền thưởng của người dùng này dành cho ngài.】

Cậu dùng sức véo vào cánh tay, nghi ngờ mình đang nằm mơ ——

Lạc Văn Xuyên… đã tăng gấp đôi phí sửa chữa?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play