Trường Đại học Quân sự Tinh Hải tọa lạc tại một khu đất phồn hoa của Đế Đô Tinh, và nhờ cảnh sắc tuyệt đẹp mà được ví như viên ngọc lục bảo trên vương miện.
Trong quán cà phê của trường, ánh nắng buổi chiều đầu xuân xuyên qua ô cửa kính, chiếu rọi lên người thiếu niên ngồi bên cửa sổ.
Thiếu niên mặc một chiếc áo hoodie trắng đơn giản. Dáng vẻ rõ ràng là một Omega, nhưng tay chân lại vô cùng thon dài, làn da trắng nõn, ngũ quan sắc nét. Dưới mái tóc đen mềm mại, đôi mắt ấy trong veo không vương một hạt bụi.
Trong quán cà phê có rất nhiều Alpha. Thường ngày ở trong trường quân sự, họ rất ít khi thấy Omega, huống chi là một Omega xinh đẹp đến vậy.
Ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía Vân Tinh Trạch, nhưng cậu chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, dường như đang nghiên cứu điều gì đó.
“Mấy cậu nói xem cậu Omega nhỏ kia đang nhìn gì vậy?”
“Chắc là đang ngắm Alpha nào đó rồi, dù sao Alpha trường mình đẹp trai thế cơ mà.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, ha ha ha…”
Mấy Alpha khẽ bàn tán.
Không ai ngờ rằng, sự chú ý của Vân Tinh Trạch đều dồn vào phòng huấn luyện cơ giáp ở phía xa.
Phòng huấn luyện là một kiến trúc màu trắng hình mái vòm, trên đỉnh có một hình chiếu cơ giáp 3D màu đen đang xoay 360 độ, nhìn xuống khuôn viên trường, trông vô cùng chân thực, mang đến cảm giác áp bức.
Vân Tinh Trạch nhìn hình chiếu cơ giáp, theo bản năng phân tích ưu nhược điểm của nó.
Khớp khuỷu tay cần cải tiến thêm.
Tỷ lệ đầu và thân khá ổn.
Vị trí thiết bị đẩy có vấn đề…
Trong đầu Vân Tinh Trạch, chiếc cơ giáp đó nhanh chóng bị phân giải, như thể được vẽ tỉ mỉ trên bản thiết kế vậy, mỗi bộ phận đều được phân tích rõ ràng.
Đúng lúc này, hình chiếu cơ giáp màu đen kia thực hiện động tác rút Quang Kiếm.
Thanh Quang Kiếm màu xanh băng từ chuôi kiếm phóng ra, phối hợp với động tác của cơ giáp, như một kiếm sĩ loài người đang tuyên chiến với kẻ địch.
Nhìn thấy động tác ngầu đó, mắt Vân Tinh Trạch từ từ mở to. Rồi cậu không nhịn được bắt chước cơ giáp, lén lút làm theo động tác rút kiếm.
Sau khi đến thế giới này, cậu có được cơ thể khỏe mạnh, nên vẫn luôn ao ước có thể một lần lái cơ giáp.
Nhưng vì mới xuất viện, cậu không có cơ giáp trong tay, nên chuyện này tạm thời chưa thể thực hiện được.
Bỗng cảm thấy hành động như vậy quá trẻ con, Vân Tinh Trạch ngượng ngùng nhìn quanh rồi có chút xấu hổ thu tay lại.
Khoảnh khắc thu tay lại, cậu dường như nhớ ra điều gì, nhìn chằm chằm bàn tay mình, hơi thất thần.
Một nữ nhân viên phục vụ Beta bị khoảnh khắc thiếu niên bắt chước động tác cơ giáp làm cho tan chảy. Cô níu lấy tay đồng nghiệp, cố nén kích động: “Trời ơi, cậu Omega đó đáng yêu quá đi mất!!”
Người đồng nghiệp là một Beta nam, anh ta liếc nhìn về phía Vân Tinh Trạch, gỡ tay cô gái ra, đáy mắt thoáng vẻ khinh thường: “Cô không biết cậu ta à? Đó là vị hôn thê của Trì Dục, nổi tiếng lắm, ở năm nhất đấy.”
“Cậu ta cũng học trường Tinh Hải à? Nổi tiếng vì đẹp trai sao?”
“Là vì: cậu ta đi cửa sau vào trường, chẳng biết làm gì cả, tinh thần lực và thể lực đều chỉ hạng C, lại còn suốt ngày gây khó dễ cho các Omega khác…”
Nữ nhân viên lườm anh ta một cái: “Sao có thể? Trông cậu ấy sạch sẽ, hiền lành thế kia mà…”
Những lời bàn tán xung quanh không lọt vào tai Vân Tinh Trạch, tâm trí cậu đã bay xa.
Một ngày trước, cậu còn nằm trong khoang trị liệu của quân đội Ngân Hà, chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Sau khi mất đi ý thức, cậu đã đến thế giới xa lạ này.
Trước khi xuyên không, Vân Tinh Trạch là kỹ sư cơ giáp trẻ tuổi nhất của quân đội Ngân Hà, đã tạo ra vô số kỹ thuật cải tiến cơ giáp. Những cơ giáp cậu thiết kế đã giúp quân đội lập nên chiến công hiển hách, được mệnh danh là người gánh vác trọng trách phát triển cơ giáp.
Nhưng cậu lại mắc một căn bệnh di truyền nghiêm trọng, hơn nửa cuộc đời phải gắn bó với xe lăn và khoang trị liệu, tinh thần lực và thể lực dần suy yếu.
Cậu yêu cơ giáp tha thiết, nhưng chưa bao giờ thực sự được lái một chiếc cơ giáp. Chính tình yêu đó đã nâng đỡ cậu, khiến cậu dồn hết tâm huyết vào nghiên cứu cơ giáp, phát triển kỹ thuật, để rồi trở thành một kỹ sư cơ giáp vĩ đại.
Khi bệnh tình Vân Tinh Trạch nguy kịch, cả Ngân Hà đều cầu nguyện cho cậu, nhưng sinh mệnh cậu vẫn dừng lại ở mùa đông năm 25 tuổi.
Tiếc nuối lớn nhất đời trước của cậu, chính là không có cơ hội tự mình điều khiển những cơ giáp do chính tay mình thiết kế.
Sau khi tỉnh lại, Vân Tinh Trạch ngỡ rằng quân đội Ngân Hà đã cứu sống mình. Cậu ngồi dậy từ khoang trị liệu, lại phát hiện mình đã ở trong một cơ thể khác.
Ngay sau đó, vô số hình ảnh ùa vào tâm trí cậu, như một cuốn sách đang được lật giở.
Những thông tin đó cho cậu biết, cậu đã xuyên không vào sách.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cậu cũng chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết vũ trụ ABO.
Cuốn sách này tên là 《Tình Yêu Không Liên Quan Đến Pheromone》. Trong sách, loài người có sáu giới tính, và Vân Tinh Trạch xuyên thành một Omega nam, cũng là giới tính hiếm nhất trong sáu loại.
Omega thường tương đối yếu đuối, nhưng Vân Tinh Trạch lại cảm thấy vui sướng vì được tái sinh——
Ít nhất, cậu có thể hoạt động như một người bình thường, không cần uống thuốc mỗi ngày, cũng không cần lúc nào cũng lo sợ Tử Thần đến gõ cửa.
Cậu cảm tạ ông trời đã cho mình cơ hội tái sinh, cũng cảm ơn cơ thể của nguyên chủ.
Hiện tại, Vân Tinh Trạch đang ở quán cà phê, chờ vị hôn phu của nguyên chủ đến.
Vị hôn phu của nguyên chủ tên là Trì Dục, là nhân vật công chính trong cuốn sách này.
Nhưng Vân Tinh Trạch không phải nhân vật thụ chính, mà là pháo hôi.
Trong cốt truyện gốc, Pheromone của hai người cực kỳ tương thích, từ nhỏ đã có hôn ước.
Nhưng Vân Tinh Trạch (nguyên chủ) sau khi lớn lên lại có tính cách quái gở, hay gây chuyện, không học không nghề, trở thành kiểu người mà Trì Dục ghét nhất.
Trì Dục là con trai Thượng tướng, nhà họ Trì có địa vị rất cao trong quân đội, còn nhà họ Vân thì ngày càng sa sút, vì vậy người nhà họ Trì cũng bắt đầu không hài lòng với hôn sự này.
Trì Dục lớn hơn Vân Tinh Trạch một tuổi, là sinh viên năm hai khoa Đối kháng Cơ giáp của trường Tinh Hải.
Để được gần gũi Trì Dục, Vân Tinh Trạch nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Trì mà vào được trường Tinh Hải. Mọi người xung quanh đều coi thường cậu, nhưng cậu vẫn mỗi ngày làm đồ ngọt, giặt quần áo, dọn dẹp phòng cho Trì Dục, không hề để tâm đến ánh mắt người khác.
Nhưng Trì Dục lại thích kiểu Omega có thể kề vai chiến đấu cùng anh ta trên chiến trường, hoặc nếu không được như vậy, ít nhất cũng phải là người biết cố gắng vươn lên.
Anh ta không hề thích Vân Tinh Trạch, ngược lại có cảm tình với Tô Tử Nam, nhân vật thụ chính học cùng lớp.
Tô Tử Nam biết lái cơ giáp, sửa cơ giáp, các môn lý thuyết cũng luôn đạt điểm tối đa, là một sự tồn tại độc nhất vô nhị ở trường quân sự, và cũng là Omega đặc biệt nhất trong lòng Trì Dục.
Nhận thấy sự tồn tại của Tô Tử Nam, Vân Tinh Trạch trở nên nhạy cảm đa nghi, bắt đầu khắp nơi gây sự với Tô Tử Nam.
Điều này càng khiến Trì Dục thêm chán ghét Vân Tinh Trạch.
Dù hiện tại anh ta chưa thực sự thích Tô Tử Nam, nhưng cũng vì chuyện này mà cảm thấy áy náy với cậu ấy.
Không lâu sau, Trì Dục sẽ từ hôn trước mặt mọi người, rồi nắm tay Tô Tử Nam, hô vang tuyên ngôn cảm động “Tình yêu không liên quan gì đến Pheromone”.
Còn Vân Tinh Trạch, kết cục cuối cùng là trở thành trò cười, không chịu nổi sự sỉ nhục, đã tự cắt tuyến thể rồi chết vì nhiễm trùng.
Toàn bộ cốt truyện của cuốn sách đến đây thì đột ngột dừng lại.
Vân Tinh Trạch đoán rằng, đất diễn của nguyên chủ trong tiểu thuyết chỉ đến đây, nên tuyến cốt truyện trong đầu cậu cũng chỉ có bấy nhiêu.
Một chiếc phi thuyền chậm rãi đỗ trước cửa quán cà phê, một Alpha cao lớn đẹp trai mặc đồng phục màu xanh biển của trường Tinh Hải bước xuống.
Được nhân viên phục vụ nhiệt tình chào đón, Alpha này bước vào quán, vừa nhìn đã thấy Vân Tinh Trạch đang ngẩn người, không khỏi nhíu mày, rồi sải bước đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện cậu.
Vân Tinh Trạch đang nhìn tay mình, cố sức nắm chặt lại, cảm nhận sức mạnh của sự sống —— đời trước, ngay cả việc nắm tay cậu cũng khó làm được, cảm giác mạnh mẽ này khiến cậu bất giác nhếch môi cười.
Cảm nhận được có người ngồi xuống đối diện, Vân Tinh Trạch ngẩn ra, rồi ngẩng đầu nhìn người mới đến.
Trì Dục cởi áo khoác đặt sang một bên, anh ta cao ráo chân dài, ngồi trước chiếc bàn nhỏ có vẻ hơi gò bó.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì.” Trì Dục ngồi xuống rồi hỏi thẳng vào vấn đề.
Hai ngày trước, nguyên chủ đã cãi nhau với Trì Dục vì chuyện của Tô Tử Nam.
Trì Dục đã nói những lời khó nghe, còn đẩy ngã nguyên chủ khiến cậu ấy bất tỉnh.
Vậy mà bây giờ, Trì Dục lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.
Vân Tinh Trạch nghiêm túc đánh giá Trì Dục, cảm thấy người này trông cũng không đẹp trai đến thế, chẳng qua cao ráo hơn chút, mà Alpha ở thế giới này ai chẳng cao.
Cậu không hiểu tại sao nguyên chủ lại si mê Trì Dục đến vậy.
Chẳng lẽ là do sức mạnh của cốt truyện tiểu thuyết?
Dù sao cơ thể của nguyên chủ đã cho cậu cơ hội tái sinh, cậu quyết định đòi lại công bằng cho nguyên chủ:
“Tôi nghĩ, anh nên xin lỗi tôi.”
Trì Dục ngẩn ra.
Trước kia, Vân Tinh Trạch tính tình quái gở, nhưng riêng với Trì Dục thì luôn ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ đòi anh ta xin lỗi dù anh ta làm sai.
Anh ta nghi ngờ tai mình có vấn đề.
“Tại sao tôi phải xin lỗi cậu?” Trì Dục nhíu mày, “Tôi và Tô Tử Nam chỉ là bạn bè bình thường, là tự cậu vô cớ gây sự.”
Dù Trì Dục có cảm tình với Tô Tử Nam, quan hệ hai người khá mập mờ, nhưng anh ta không cho rằng mình sai.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đẩy xe đến, đặt lên bàn những món điểm tâm ngọt tinh xảo, milkshake và trái cây.
Vân Tinh Trạch ngửi thấy mùi thơm của bánh ngọt, bất giác liếm môi, rồi cẩn thận bưng ly milkshake lên nhấp một ngụm.
Đời trước cậu chỉ toàn uống thuốc, sớm đã quên mất hương vị của đồ ngọt.
Giờ phút này, cậu cảm thấy mình đang được ăn món ngon nhất trên đời.
Thiếu niên nếm thử milkshake, gương mặt lộ vẻ thỏa mãn vui sướng, rồi mỉm cười với nhân viên phục vụ: “Cảm ơn.”
Nữ nhân viên mặt đỏ bừng, vội nói không có gì, rồi đẩy xe vội vã rời đi.
Một lát sau, từ quầy bar loáng thoáng vọng lại tiếng: “Cậu ấy đáng yêu thật!”
Vân Tinh Trạch vốn rất chú trọng giữ dáng, không thích đồ ngọt, mỗi lần ăn đều phải tính toán calo, đây cũng là điều Trì Dục không thể hiểu nổi.
Giờ đây, thiếu niên lại đang thưởng thức đồ ngọt một cách ngon lành, như thể đã quên mất sự tồn tại của Trì Dục.
Ngay lúc sắc mặt Trì Dục sa sầm lại,
Vân Tinh Trạch cuối cùng cũng phản ứng lại, ngẩng đầu nói với anh ta: “Đương nhiên là anh sai rồi, tại sao không thừa nhận?”
Đôi mắt cậu trong veo, nhưng lại vô cùng nghiêm túc, ẩn chứa sự kiên định không thể xem thường.
Trì Dục bỗng có ảo giác bị nhìn thấu, đáy mắt thoáng tia chột dạ, nhưng nhanh chóng bị che giấu.
“Vân Tinh Trạch, tôi đã nói từ lâu, tôi không thích kiểu Omega như cậu.” Trì Dục kín đáo chuyển chủ đề, “Nếu không phải nể mặt giao tình giữa nhà họ Vân và nhà họ Trì, tôi đã từ hôn ngay lập tức rồi.”
Dọa từ hôn, đó là đòn sát thủ của Trì Dục.
Mỗi lần hắn nhắc đến chuyện từ hôn, Vân Tinh Trạch sẽ lập tức chịu thua, mắt đỏ hoe nói “Anh đừng giận”.
Trì Dục tin rằng, lần này cũng sẽ như vậy.
Vân Tinh Trạch dừng việc ăn bánh ngọt lại.
Trì Dục nhìn thiếu niên, bình tĩnh chờ cậu xin lỗi.
Một lát sau, giọng nói của thiếu niên vang lên.
Vẫn nhẹ nhàng trong trẻo như ngày nào, nhưng lại khiến Trì Dục sững sờ:
“Từ hôn đi.”
Khó khăn lắm mới có cơ hội tái sinh, Vân Tinh Trạch không muốn số phận của mình bị trói buộc với một gã đàn ông tự cao tự đại.
Cậu có rất nhiều việc phải làm.
Cậu phải học lái cơ giáp, thiết kế ra những cỗ máy hoàn hảo của riêng mình, trở thành chiến binh cơ giáp cừ khôi nhất.
Cậu muốn nhân cơ hội này, hoàn thành giấc mơ cơ giáp dang dở từ kiếp trước.
Trước khi thực hiện được ước mơ, Trì Dục chẳng qua chỉ là một chướng ngại vật trên con đường của cậu.