Lý do Vân Tinh Trạch chủ động hẹn Trì Dục ra ngoài, mục đích chính là để hủy bỏ cái hôn ước nực cười này.

Trì Dục dùng chuyện từ hôn để uy hiếp cậu, cậu cũng thuận theo lời đối phương nói.

Dù Trì Dục không đề cập, Vân Tinh Trạch cũng sẽ chủ động mở lời.

Trì Dục ngồi đối diện Vân Tinh Trạch, nhìn cậu với vẻ không thể tin nổi. Nhưng sự kinh ngạc này không kéo dài bao lâu, Trì Dục nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra——

Vân Tinh Trạch đang giận dỗi với anh ta.

Nghĩ vậy, đáy mắt Trì Dục thoáng vẻ khinh miệt, thầm nghĩ người này lại bày ra chiêu trò mới, dám lấy chuyện hủy hôn ra đùa.

Vân Tinh Trạch không hiểu nổi biểu cảm của Trì Dục. Theo lý mà nói, đối phương không nên vui mừng sao? Sao lại có vẻ mặt khó chịu thế kia?

“Không có chuyện gì nữa thì cứ vậy đi.” Vân Tinh Trạch nhìn Trì Dục một lúc, bỏ cuộc với việc giải mã biểu cảm của người kia, rồi nói: “Anh có thể đi được rồi.”

Nói xong, Vân Tinh Trạch cúi đầu tiếp tục ăn đồ ngọt, tay trái cầm nửa chiếc macaron, tay phải cầm ly trà sữa nóng, hoàn toàn cho Trì Dục ra rìa.

Trì Dục nhìn Vân Tinh Trạch, ánh mắt khinh miệt lại xen lẫn chút đồng cảm.

Nghe nói, có những Omega sau khi thất tình sẽ dùng đồ ngọt để che giấu nỗi buồn.

Hành động hiện tại của Vân Tinh Trạch, nhìn thì có vẻ không quan tâm, nhưng thực chất là đang ăn uống quá độ vì quá đau lòng.

“Ăn ít thôi.”

Giọng Trì Dục hiếm khi có chút quan tâm. Anh ta sợ Vân Tinh Trạch lát nữa ăn vào rồi cảm xúc vỡ òa, khóc lớn trước mặt mọi người —— chuyện này trước kia Vân Tinh Trạch cũng không phải chưa từng làm.

Vân Tinh Trạch ngơ ngác nhìn Trì Dục.

Cậu thấy Trì Dục đang nhìn chằm chằm vào đồ ngọt trong tay mình, thầm nghĩ, gã này không lẽ còn muốn ăn một bữa "chia tay" nữa sao?

“Tôi đói.” Vân Tinh Trạch nói ngắn gọn, rồi hơi nhíu mày, “Anh còn chưa đi à?”

“Tôi không có ý ép cậu từ hôn, những lời vừa rồi là vì tốt cho cậu thôi.” Trì Dục nhìn Vân Tinh Trạch, nói với giọng chân thành: “Nếu cậu có thể học hành tử tế, bình thường đừng vô cớ gây sự, ở trường quân sự học thêm chút kiến thức về cơ giáp, đừng gây cho tôi một đống chuyện phiền phức, thì tôi vẫn có thể thử qua lại với cậu…”

Rõ ràng nguyên chủ mỗi ngày đều chăm sóc Trì Dục, việc giận dỗi cũng là vì quan hệ mập mờ giữa Trì Dục và Tô Tử Nam, vậy mà lại bị người kia nói thành tệ hại như vậy.

Vân Tinh Trạch cảm thấy Trì Dục có chút ảnh hưởng đến khẩu vị của mình, bèn đặt chiếc macaron trong tay xuống, nói qua loa: “Tôi không thay đổi được.”

Trì Dục cảm thấy Vân Tinh Trạch quả nhiên là tự sa ngã, bất chấp tất cả. Anh ta nhíu mày, thầm nghĩ người này hết thuốc chữa rồi, liền hừ lạnh một tiếng: “Được, vậy như cậu mong muốn.”

Vân Tinh Trạch nghe vậy, tâm trạng lập tức tốt lên. Cậu mỉm cười với Trì Dục: “Đi thong thả.”

Từ biểu cảm đến ngữ khí, rồi đến động tác cầm lấy đồ ngọt, dường như đều hé lộ một thông điệp: Cậu thật sự không quan tâm đến Trì Dục.

Nụ cười này khiến trong lòng Trì Dục bỗng dâng lên một ngọn lửa vô danh.

Nhà họ Vân vốn là một gia tộc giàu có chuyên kinh doanh cơ giáp, nhưng gần đây, khi làn sóng cơ giáp kiểu mới nổi lên, nhà họ Vân không bắt kịp thời cơ, quy mô công ty ngày càng thu hẹp, đang rất cần sự giúp đỡ của nhà họ Trì.

Hơn nữa, Vân Tinh Trạch vốn dĩ dựa vào quan hệ của nhà Trì Dục mới vào được trường, rời khỏi Trì Dục, cậu ta rất có khả năng bị đuổi học.

Ai cho Vân Tinh Trạch dũng khí dùng thái độ như vậy đối với anh ta?

“Hôm nay cậu rất có gan đấy, nhưng tôi nhắc cậu, cậu vào được trường Tinh Hải hoàn toàn là nhờ nhà họ Trì giúp đỡ. Nếu cậu chọn hủy hôn… với trình độ hiện tại của cậu, cứ chuẩn bị tinh thần bị đuổi học đi.”

Trì Dục nói ra những lời này, sau đó chờ xem vẻ mặt hối hận không kịp của Vân Tinh Trạch.

Thế nhưng, Vân Tinh Trạch nghe vậy chỉ thờ ơ “Ừm” một tiếng, đến đầu cũng không ngẩng lên.

Cậu chẳng hề bận tâm chuyện bị đuổi học. Đời trước cậu vì bệnh tật mà không được đến trường, vẫn tự học thành tài, trở thành một bậc thầy cơ giáp.

Trì Dục thấy Vân Tinh Trạch một bộ dạng cá mặn, như đấm vào bịch bông, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng nghĩ lại, nhà họ Vân đang sa sút, Vân Tinh Trạch cũng sẽ sớm bị đuổi học, hai người họ trong tương lai không xa sẽ trở thành người của hai thế giới khác nhau, đến lúc đó Vân Tinh Trạch sẽ hối hận không kịp về hành động ngày hôm nay.

Nghĩ vậy, trong lòng Trì Dục thoải mái hơn nhiều.

Anh ta đứng dậy, chế nhạo nhìn Vân Tinh Trạch một cái rồi xoay người rời đi.

Thế nhưng, giọng nói của Vân Tinh Trạch bỗng vang lên: “Chờ đã.”

Trì Dục nhếch môi, nhìn về phía Vân Tinh Trạch, lại thấy cậu lịch sự chỉ vào chiếc áo khoác anh ta đặt ở một bên, giọng nói bình tĩnh ôn hòa: “Áo khoác của anh quên cầm kìa.”

Khóe môi thiếu niên dính chút vụn bánh ngọt, ánh nắng chiếu lên người cậu, chiếc áo hoodie trắng càng làm nổi bật làn da trắng nõn, làn da có một vẻ trong suốt, đáy mắt mang theo sự xa cách nhàn nhạt.

Rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng khoảnh khắc này lại khiến Trì Dục cảm thấy xa lạ, ngây người vì đôi mắt đen láy ấy.

Trì Dục nuốt nước bọt, vươn tay cầm lấy áo khoác rồi rời khỏi quán cà phê.

Sau khi tiễn được người vướng bận đi, Vân Tinh Trạch ăn càng vui vẻ hơn.

Nhưng niềm vui này không kéo dài được bao lâu, khoảng năm phút sau, quang não của Vân Tinh Trạch nhận được một yêu cầu liên lạc.

Đeo tai nghe và nhấp mở, mẹ của Vân Tinh Trạch – Tần Sương – xuất hiện trên màn hình quang học, chống nạnh, đùng đùng nổi giận hỏi: “Nghe nói con vừa mới hủy hôn với Trì Dục? Não con úng nước rồi à?!”

Vân Tinh Trạch không ngờ lòng dạ trả thù của Trì Dục lại mạnh đến thế, nhanh chóng đi mách lẻo với bố mẹ cậu, đến thời gian cho cậu ăn chút đồ ngọt cũng không chừa.

Nhìn người phụ nữ Omega xinh đẹp và giận dữ trong màn hình, Vân Tinh Trạch ngoan ngoãn lắc đầu:

“Không có úng nước ạ.”

Tần Sương nhìn cậu với ánh mắt hận rèn sắt không thành thép: “Con có biết tình hình nhà mình bây giờ không? Kỹ thuật cơ giáp kiểu mới mỗi ngày đều đổi mới, cơ giáp của công ty chúng ta ngày càng khó bán, nếu không có nhà họ Trì cung cấp thông tin quân đội, công ty nhà mình sau này biết làm thế nào?!”

Vân Tinh Trạch nghe thấy mấy chữ "kỹ thuật cải tiến cơ giáp", chớp chớp mắt, đang định nói thì Tần Sương lại bắt đầu một tràng công kích như súng liên thanh:

“Em trai con còn đang học cấp ba, còn con thì sao, cả ngày ăn không ngồi rồi, bản lĩnh duy nhất là lấy lòng Trì Dục, giờ thì hay rồi, còn muốn phá hỏng việc duy nhất con có thể làm, con có cố ý không hả?!”

“Kỹ thuật cải tiến cơ giáp,” Vân Tinh Trạch lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Con có thể giúp mọi người mà.”

Đứng trên góc độ của một bậc thầy cơ giáp, sau khi tìm hiểu tài liệu cơ giáp của thế giới này, cậu thấy kỹ thuật thực ra còn lạc hậu hơn nhiều so với thế giới của cậu. Cậu hoàn toàn có thể giúp công ty nhà họ Vân trở thành một tên tuổi hàng đầu trong ngành.

Nhưng Tần Sương rõ ràng không có ý định cho cậu cơ hội này, giận dữ mắng: “Con nói nhảm cái gì thế!”

Vân Tinh Trạch vô cùng thành khẩn nhìn bà: “Con thật sự có thể giúp…”

“Một khi hủy hôn, con sẽ bị đuổi học ngay lập tức, con có biết không!” Tần Sương dùng ngón tay không ngừng chọc vào màn hình quang học, hận không thể chui ra khỏi màn hình chọc vào trán cậu, “Con mau đi xin lỗi Trì Dục ngay! Nếu con thật sự bị đuổi học, cũng đừng có mò về nhà họ Vân. Trước khi con giải quyết xong chuyện này, mẹ sẽ không cho con bất kỳ khoản sinh hoạt phí nào nữa!”

“Con sẽ cố gắng ở lại trường,” Vân Tinh Trạch bị mắng đến đau cả tai, cố gắng xoa dịu cơn giận của Tần Sương, “Nhưng mà, trước khi mẹ cắt sinh hoạt phí, có thể cho con mượn một chiếc cơ giáp ở nhà được không…”

“Cơ giáp quan trọng hơn Trì Dục à?!”

“Không phải, con…” Lời Vân Tinh Trạch còn chưa nói xong, Tần Sương đã ngắt liên lạc.

Vân Tinh Trạch hít một hơi thật sâu, cắn một miếng bánh quy trong tay, bỗng cảm thấy không còn ngon nữa.

Cậu hình như đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Cậu cho rằng sau khi hủy hôn, cậu có thể làm những việc mình muốn, lại không ngờ phản ứng của Tần Sương lại dữ dội đến vậy.

Bây giờ, cậu đang đối mặt với nguy cơ bị trường quân sự Tinh Hải đuổi học, người nhà còn muốn cắt sinh hoạt phí của cậu, đến cả cơ giáp cũng không cho.

Nếu muốn có một chiếc cơ giáp của riêng mình, trong thời gian ngắn e là khó thực hiện được, trừ khi cậu tự mình tiết kiệm tiền mua.

Nhưng cơ giáp ở bất kỳ thế giới nào cũng đều vô cùng đắt đỏ.

Vân Tinh Trạch liếc nhìn chồng đĩa không trên bàn, lẩm bẩm: “Biết vậy đã không mua nhiều như vậy.”

Buổi chiều còn có tiết học, Vân Tinh Trạch đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, Vân Tinh Trạch không nhịn được nhìn về phía phòng huấn luyện cơ giáp, hình chiếu cơ giáp màu đen khổng lồ kia vẫn đang xoay tròn.

Nếu cậu có thể lái một chiếc cơ giáp như vậy, thì thật là sảng khoái biết bao!

Nữ nhân viên phục vụ đến tính tiền, thấy Vân Tinh Trạch đang thất thần nhìn hình chiếu cơ giáp, che miệng cười hỏi: “Cậu cũng rất thích cơ giáp Quang Kiếm của Lạc Văn Xuyên sao?”

Cơ giáp Quang Kiếm là một trong sáu loại cơ giáp chính của thế giới này, thiết kế đơn giản và cơ bản, nhưng lại mô phỏng sát nhất cấu tạo cơ thể người, lấy Quang Kiếm làm vũ khí, trình độ của cơ giáp hoàn toàn phụ thuộc vào kỹ năng của người điều khiển.

“Cơ giáp của Lạc Văn Xuyên?” Vân Tinh Trạch ngẩn người, có chút không hiểu, “Đó không phải chỉ là hình chiếu thôi sao?”

“Đúng vậy.” Nhân viên phục vụ cười giải thích, “Vì năm ngoái trong đại hội cơ giáp, Lạc Văn Xuyên đã đưa trường chúng ta vào top tám, trở thành tuyển thủ mạnh nhất của đội tuyển trường.”

“Cho nên trường đã lấy cơ giáp của anh ấy làm hình chiếu, đặt ở đó à?” Mắt Vân Tinh Trạch từ từ mở to khi nhìn chiếc cơ giáp.

“Trình độ cơ giáp của trường chúng ta… cậu cũng biết đấy, vào được top tám đã là vượt quá sự mong đợi rồi.” Nhân viên phục vụ tiếp tục giải thích, “Hơn nữa tôi nghe nói Lạc Văn Xuyên năm ngoái không thua một trận nào, dù là đấu đơn hay đấu đội.”

Vân Tinh Trạch thầm nghĩ, cơ giáp Quang Kiếm của vị tuyển thủ mạnh nhất này, hình như thiết kế chưa được hoàn mỹ cho lắm.

“Mà nói đi cũng phải nói lại, Lạc Văn Xuyên vừa cao vừa đẹp trai, dù là người thật hay cơ giáp anh ấy lái, đều lạnh lùng, khí phách, phóng khoáng như nhau!” Nhân viên phục vụ nói đến đây, mắt gần như biến thành hình ngôi sao, “Lấy người thật của anh ấy làm hình chiếu đặt ở đó thì càng tốt…”

Tuyển thủ mạnh nhất của đội tuyển trường, vừa cao vừa đẹp trai, cơ giáp anh ta lái còn được dùng làm tượng đài ảo…

Vân Tinh Trạch cảm thấy hơi khó hiểu —— một nhân vật lợi hại như vậy, tại sao trong dòng thời gian cốt truyện trong đầu cậu lại hoàn toàn không có tên người đó?

Chẳng lẽ Lạc Văn Xuyên chỉ là một vai phụ?

Vân Tinh Trạch chưa kịp nghĩ nhiều, vì quang não hiện lên thông báo của Phòng Giáo Vụ: “Mười phút nữa sẽ có tiết thực hành cơ giáp tại sân huấn luyện D-201…”

Mắt Vân Tinh Trạch sáng lên.

Tiết thực hành cơ giáp?

Vậy chẳng phải cậu có thể lái cơ giáp rồi sao!

Cậu nhanh chóng rời khỏi quán cà phê, mở bản đồ trường trên mạng quang học, rồi nhanh chân đi về phía mục tiêu.

Dọc đường đi, khóe môi Vân Tinh Trạch cong lên, bước chân như đạp trên mây.

Với tâm trạng tràn đầy mong đợi bước vào phòng học huấn luyện, chân trái Vân Tinh Trạch vừa bước qua cửa, một giọng nói già nua nhưng đầy nội lực đã hướng về phía cậu: “Vân Tinh Trạch! Em lại đến trễ! Đến muộn mà còn vui vẻ như vậy! Tôi đã nói tiết thực hành phải đến sớm năm phút rồi mà? Tháng này là lần thứ mấy rồi?!”

“Xin lỗi, xin lỗi…” Vân Tinh Trạch vừa thành khẩn xin lỗi vừa đi vào phòng học. Chỉ cần được lái cơ giáp một lần, bị mắng cũng chẳng sao!

Lớp của Vân Tinh Trạch là lớp E năm nhất khoa Đối kháng Cơ giáp, lớp tệ nhất toàn khoa.

Điểm này, có thể nhìn ra từ mái tóc bạc của giáo viên cơ giáp Trác Phi Dược.

Trác Phi Dược tuổi đã cao, trông có vẻ yếu ớt, nếu không phải vừa rồi giọng ông ấy hét lên đầy nội lực, Vân Tinh Trạch còn nghi ngờ ông chỉ là một lao công đến dọn dẹp sân huấn luyện.

Bạn cùng phòng của Vân Tinh Trạch, Lộ Nhiễm Húc, vẫy tay với cậu: “Tinh Trạch, qua đây.”

Lộ Nhiễm Húc là một Omega, một trong số ít bạn bè của Vân Tinh Trạch. Trong nguyên tác, cậu ta cũng là đối tượng so sánh với nhân vật thụ chính Tô Tử Nam.

Vân Tinh Trạch đi đến bên cạnh Lộ Nhiễm Húc, Lộ Nhiễm Húc lập tức mở máy: “Sao cậu lại đến muộn thế? Đi hẹn hò với Trì Dục à?”

“Tôi và anh ta hủy hôn rồi.” Vân Tinh Trạch bình tĩnh nói.

“Cái gì?” Lộ Nhiễm Húc mở to mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, sau đó cậu ta lại nhìn Vân Tinh Trạch với vẻ đồng cảm, cố gắng nói vài lời an ủi, “Tinh Trạch, tôi biết cậu rất thích anh ấy, nhưng cậu đừng buồn, Trì Dục rất tốt, nhưng cậu sẽ gặp được người tốt hơn anh ấy…”

Người này không lẽ nghĩ Trì Dục đá cậu đấy chứ?

Vân Tinh Trạch: “Ờm, thực ra…”

“Các bạn học phía sau im lặng!” Trác Phi Dược hét lớn, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, “Hôm nay chúng ta sẽ luyện tập phản xạ.”

Tiếp theo, ông bắt đầu giảng về tầm quan trọng của phản xạ đối với người điều khiển cơ giáp:

“Mọi người đều biết, sau khi cơ giáp bắt được chuyển động của người điều khiển, nó sẽ nhanh chóng thực hiện các động tác tương tự. Vì vậy, phản xạ của người điều khiển trở nên đặc biệt quan trọng. Người điều khiển phản ứng càng nhanh, động tác của cơ giáp càng nhanh…”

Phương thức điều khiển cơ giáp của thế giới này giống hệt với thế giới đời trước của Vân Tinh Trạch, điều này càng khiến cậu nóng lòng muốn thử.

Trác Phi Dược nhìn mọi người nói: “Tiết học này mọi người chủ yếu luyện tập khả năng phản ứng khi đối mặt với tấn công, đương nhiên, sau giờ học các em cũng phải luyện tập nhiều hơn.”

Vân Tinh Trạch chờ mãi chờ mãi, không thấy Trác Phi Dược lấy ra khối Rubik không gian chứa cơ giáp.

Cậu thật sự quá muốn lái cơ giáp, không nhịn được giơ tay lên, lớn tiếng hỏi: “Thầy ơi, không có cơ giáp để lái ạ?”

Lời vừa nói ra, Lộ Nhiễm Húc ngơ ngác nhìn cậu, những người xung quanh đều phá lên cười.

“Các em mới nhập học chưa đầy một tháng đã muốn lái cơ giáp rồi à?” Trác Phi Dược trừng mắt nhìn cậu, “Vân Tinh Trạch, cậu có nghĩ rằng lái cơ giáp dễ như lái đồ chơi không hả?”

“Cũng không hẳn ạ…” Vân Tinh Trạch từ từ hạ tay xuống, trong mắt thoáng vẻ thất vọng.

Rèn luyện phản xạ, thực chất là để học sinh chia thành cặp để đối kháng tấn công.

“Mọi người bắt đầu tự do chia nhóm đi.” Trác Phi Dược liếc nhìn Vân Tinh Trạch và Lộ Nhiễm Húc, rồi duỗi tay chỉ, “Bạn bè thì không cần chung nhóm.”

Vân Tinh Trạch hiểu rằng, tuy bây giờ cậu rất muốn lái cơ giáp, nhưng loại huấn luyện đối kháng này là một phần không thể thiếu, không thể bỏ qua.

Trác Phi Dược có một thói quen, ông sẽ quan sát tình hình của học sinh trong các buổi đối kháng trên lớp và tính điểm biểu hiện mỗi lần vào điểm thường xuyên.

Vân Tinh Trạch biết điểm thường xuyên của mình chắc chắn thấp đến đáng sợ, nếu không cũng sẽ không ở bờ vực bị đuổi học.

Cậu nghĩ, lát nữa mình nhất định phải thể hiện thật tốt, cố gắng để điểm thường xuyên cao hơn một chút.

Tuy nhiên, những người khác trong lớp cũng nghĩ như vậy.

Là một trong số ít Omega của lớp, lại còn là người có kỹ năng kém nhất, Vân Tinh Trạch trở thành “bao kinh nghiệm” di động trong mắt người khác, chỉ cần đối đầu với cậu, chắc chắn sẽ không thua.

Sau khi bắt đầu chia nhóm, Vân Tinh Trạch nhanh chóng bị một Alpha tóc vàng hoe nhắm trúng.

Alpha này tên là Owler, thường ngày kỹ năng cũng không tệ, chỉ là có chút tự cao, thích chế nhạo Vân Tinh Trạch là Omega.

Hai người được xếp vào một nhóm, Owler đứng trước mặt cậu, nhếch môi: “Lát nữa tôi sẽ không đánh cậu thật đâu. Cậu phối hợp một chút, quỳ xuống xin tha tôi sẽ tha cho cậu.”

Vân Tinh Trạch: “…” Đúng là to mồm.

Lộ Nhiễm Húc đứng một bên, cậu ta trừng mắt nhìn Owler, giận dữ nói: “Owler, cậu đừng có khinh người quá đáng!”

Nói xong, cậu ta nhỏ giọng an ủi Vân Tinh Trạch: “Tinh Trạch, cậu không cần nghe lời Owler.”

Vân Tinh Trạch cảm thấy hơi cảm động, ngay sau đó lại nghe Lộ Nhiễm Húc nói: “Đứng xin tha là được rồi, thầy giáo sẽ kêu dừng.”

Vân Tinh Trạch: “???”

Thực ra, cậu cũng không hề sợ hãi Alpha cao lớn Owler.

Đời trước, Vân Tinh Trạch đã chiến đấu vô số lần trong khoang mô phỏng, nhưng không thể dùng cơ thể để thực chiến.

Bây giờ, cậu muốn dùng cơ thể này để thử nghiệm thành quả huấn luyện từ đời trước của mình.

Những người xung quanh thấy Owler đối đầu với Vân Tinh Trạch, nhao nhao bàn tán với Owler:

“Cậu phải nương tay đấy nhé, Owler.”

“Người ta là Omega, Owler phải thương hoa tiếc ngọc nha.”

“Dù sao cậu chắc chắn thắng rồi, nhường một chút cũng không sao.”

Owler nghe những lời này, lộ ra nụ cười đắc thắng, ánh mắt nhìn Vân Tinh Trạch cũng mang theo một tia thương hại.

Trác Phi Dược tuyên bố bắt đầu đối kháng.

Owler khởi động gân cốt, chuẩn bị tấn công.

Giây tiếp theo, Vân Tinh Trạch siết chặt hai nắm đấm, hạ thấp trọng tâm, vào thế phòng thủ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mọi cử động của Owler.

Khoảnh khắc này.

Đáy mắt Owler thoáng tia kinh ngạc.

Cậu ta có chút không phân biệt rõ người trước mắt có phải là Vân Tinh Trạch mà mình biết hay không.

Bởi vì trên người thiếu niên, Owler lại cảm nhận được một tia…

Sát khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play