Kiều Ngô không chỉ đi đo mắt mà còn muốn tạo chút thời gian đệm cho hai cậu chủ trên lầu nên tìm cớ đưa người đi.
Quả nhiên, chưa bao lâu sau, Lục Tuyên lén lút xuống lầu, vừa vặn đụng mặt Lục Ứng Trì, người cũng đang lén lút chẳng kém gì anh.
Lục Tuyên ở nhà cũng đeo kính râm, từ đầu đến chân anh đều chỉn chu như thể sắp bước lên thảm đỏ đến nơi vậy. Vừa thấy Lục Ứng Trì, anh lập tức ngẩng cao đầu.
Chỉ là Lục Ứng Trì thì thoải mái hơn nhiều, dù sao tối qua cậu cũng không uống say.
Hai người đứng trong thang máy nhưng không ai bấm tầng, không khí im lặng thật lâu. Lục Ứng Trì đút tay vào túi quần, đột nhiên cậu mở miệng: “Tôi khinh anh.”
“Lục Ứng Trì, quản cái miệng mày đi.” Lục Tuyên tựa vào vách thang máy, anh chẳng buồn nhìn em mình mà lười nhác nói, “Tao không phải dạng dễ dằn mặt đâu.”
“Vậy à? Nhưng trông anh khóc lóc ầm ĩ cũng khá đấy.” Lục Ứng Trì chế nhạo, “Anh với chị ta thân đến mức đó từ bao giờ vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play