Lục Ứng Trì sớm đã quên phòng ngủ trông như thế nào, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc trước đây cậu và Kiều Ngô từng ngủ trong cùng một phòng, trên cùng một chiếc giường.
Thật là, đâu phải chưa từng ngủ chung chứ.
Cậu dắt ngựa đi qua đi lại, tuy cũng nhận ra mình lỡ lời nhưng miệng vẫn cứng: “Anh gấp cái gì?”
Lục Tuyên vốn đang lười biếng cũng nhanh chóng phản ứng lại, anh nhớ ra tên này trước đây đã khóc lóc ầm ĩ đòi ngủ cùng phòng với Kiều Ngô thì vung tay vỗ một phát vào sau đầu cậu: “Mày chọn cái rắm! Mày ngủ chuồng ngựa với công chúa của mày đi!”
“Vãi thật, Lục Tuyên, mày không muốn sống nữa à, không biết đầu đàn ông không được động vào sao!” Lục Ứng Trì ôm đầu, trừng mắt tức giận, “Mày gấp cái gì? Lúc đầu ai là người khóc lóc muốn chui vào phòng cho bằng được hả?”
Kiều Ngô bị kẹt giữa hai người, cảm thấy nước miếng của họ bay đầy vào mặt mình thì lập tức lùi lại một bước.
Lục Ninh ngẩng đầu lên, cô không hiểu sao hai gã kẻ xác này càng lúc càng trẻ con thế này: “Đừng cãi nữa, cháu ngủ với Kiều Ngô!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT