Ôi chao, cô bé này thật ngoan ngoãn, trong lòng Nhậm Trường Phong vui mừng khôn xiết. Cái lão Thẩm Ngọc Thành kia, trước đây lúc nào cũng ôm đứa cháu gái bảo bối của ông ta sang nhà ông chơi, khiến ông ghen tị muốn chết, ông cũng muốn có một đứa cháu gái đáng yêu như vậy. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng ông cũng được toại nguyện rồi, ông trời đã "ban" cho ông một đứa cháu gái, lại còn xinh đẹp, giỏi giang như vậy, vừa nãy nghe cô bé phát biểu mà ông cảm động muốn rơi nước mắt. Đứa nhỏ này thật tốt, không kiêu ngạo, không tự ti, lại rất lễ phép. Chờ có dịp nhất định phải dẫn cô bé đến trước mặt đám bạn già kia khoe khoang một phen mới được.
Haha! Nhậm Trường Phong ông đây cũng có cháu gái rồi nhé!
Nghĩ đến đây, ông hắng giọng nói: "Gọi gì mà ông, gọi là ông nội!" Tô Lê nhìn Nhậm Trác và An Chi, hai người họ đồng thời nhìn cô với ánh mắt khẳng định, cô mới cười tủm tỉm gọi: “Ông nội!”
“Ừ! Ngoan lắm, cháu gái ngoan của ông nội.”
“Ông nội, cha mẹ nuôi, chúng ta vào nhà nói chuyện thôi ạ, chắc mọi người chưa ăn cơm đâu nhỉ? Hôm nay con trổ tài nấu cho mọi người ăn.”
"Được được, đi thôi." Vẻ mặt nghiêm nghị ban đầu của Nhậm Trường Phong đã biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ, khóe miệng như muốn kéo đến tận mang tai. Tô Lê dìu ông vào nhà, Nhậm Trác và An Chi chậm rãi đi theo sau. Về đến nhà, Tô Lê rót trà cho ba người: "Ông nội, cha mẹ nuôi uống trà trước, con đi chuẩn bị bữa tối." Nhậm Trường Phong vỗ tay cô: "Không cần vội, quà ra mắt cháu gái ông còn chưa đưa cơ mà." Nói rồi, ông lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp gấm đưa cho cô: “Xem có thích không?”
Tô Lê mở hộp, một chiếc vòng ngọc bích hiện ra trước mắt. Dù trong không gian của cô có vô số trang sức quý giá, nhưng cô vẫn không khỏi bị màu xanh biếc của chiếc vòng này thu hút. Chiếc vòng này có màu sắc và chất liệu đều thuộc hàng thượng hạng, nước ngọc trong vắt, chắc hẳn là loại vòng ngọc cẩm thạch hoàng gia, một chiếc vòng như vậy nếu để ở thời hiện đại chắc chắn sẽ có giá trị liên thành.
“Đẹp không? Ông đã chọn rất lâu đấy, phải cất cẩn thận nhé, bây giờ vẫn chưa phải lúc để đeo nó đâu.”
Tô Lê suy nghĩ một chút rồi đóng hộp lại: “Cảm ơn ông nội, con rất thích.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play