Trong lúc mọi người đang xôn xao bàn tán, Đinh Kiến Thiết đã đứng trên bục dựng tạm thời, hắng giọng nói: “Khụ khụ, bà con giữ trật tự, hôm nay tôi mời mọi người đến đây là vì đồng chí Tô Lê của đội chúng ta đã hỗ trợ công an bắt được một nhóm buôn người ở huyện, cứu được những đứa trẻ bị lừa bán ở huyện mình, lập được công lớn! Huyện quyết định sẽ tổ chức một buổi lễ tuyên dương cho đồng chí Tô Lê, đồng thời trao tặng đồng chí danh hiệu cá nhân tiên tiến. Bây giờ, xin mời đồng chí Tô Lê lên bục nhận thưởng! Xin mọi người cho một tràng pháo tay!”
Tiếng vỗ tay như sấm dậy vang lên, mọi người đều hiểu, cô thanh niên trí thức này đã mang lại vinh dự cho đội sản xuất của họ, thật là lợi hại! Tô Lê bước lên bục, ngạc nhiên phát hiện ra người trao giải thưởng cho mình lại chính là Nhậm Trác, người sắp trở thành cha nuôi của cô.
Nhậm Trác đeo bông hoa đỏ lên cổ cô, rồi cài huy hiệu lên ngực áo cô, đồng thời hạ giọng nói: “Mẹ nuôi con đến ga tàu đón ông nội của An An rồi, vốn định để ông ấy nghỉ ngơi một hôm, ngày mai sẽ đón ông ấy đến. Nhưng ông cụ không chịu, cứ nằng nặc đòi đến gặp con, chắc lát nữa sẽ đến. Chờ sau khi buổi lễ kết thúc, hôm nay chúng ta sẽ làm lễ nhận con gái nuôi, con sẽ chính thức trở thành con gái của nhà họ Nhậm.”
Nói xong, ông ấy vỗ vai cô rồi bước sang một bên. Đinh Kiến Thiết hăng hái nói: “Bây giờ, xin mời đồng chí Tô Lê nói đôi lời, xin mọi người nhiệt liệt chào mừng!”
Khi tiếng vỗ tay đã lắng xuống, Tô Lê bước đến trước micro, điều chỉnh lại vị trí: “Hôm nay, tôi có thể đứng ở đây, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến đội trưởng Đinh Kiến Thiết và bà con trong đội sản xuất...”
Đinh Kiến Thiết, bà con trong đội: Có chuyện của chúng tôi sao?
“Lúc mới rời xa quê hương, tôi mang theo lý tưởng cao đẹp là hỗ trợ nông thôn xây dựng đất nước, đến với đội sản xuất. Các bậc phụ lão và bà con trong đội đã giúp đỡ, động viên tôi rất nhiều. Vinh dự tôi nhận được ngày hôm nay không chỉ là vinh dự của riêng cá nhân tôi mà còn là vinh dự chung của cả đội sản xuất chúng ta. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, cống hiến hết mình cho công cuộc xây dựng đất nước và xã hội chủ nghĩa! Xin cảm ơn mọi người!”
Bài phát biểu kết thúc, cả hội trường im phăng phắc, không biết ai là người đầu tiên hô to: “Hay!”
Tiếng vỗ tay hòa cùng tiếng hò reo vang dội cả một góc trời, Tô Lê tinh mắt thậm chí còn nhìn thấy có người rơm rớm nước mắt.
Tô Lê: ... Xem ra, phần lớn mọi người ở thời đại này vẫn còn rất đơn thuần.
Phía cuối đám đông, một ông lão đang lặng lẽ nhìn Tô Lê trên bục, An Chi đi đến phía sau ông: "Cha, cô gái đó là Tiểu Lê đấy ạ." Ông lão im lặng quan sát thêm một lúc, An Chi đứng bên cạnh cũng không lên tiếng. Lát sau, bà ấy nghe thấy ông lão nói: “Là một đứa trẻ ngoan.”
Tuy câu nói ngắn ngủi nhưng An Chi vẫn cảm thấy rất bất ngờ, cha chồng bà vốn là người rất ít khi khen ngợi người khác, hôm nay lại nói ra những lời này, xem ra ông rất có thiện cảm với cô gái này.
Buổi lễ kết thúc, mọi người lần lượt ra về, Nhậm Trác dẫn Tô Lê đến trước mặt Nhậm Trường Phong: “Cha, đây là Tiểu Lê.”
Trong lúc Nhậm Trường Phong đánh giá Tô Lê, Tô Lê cũng ngẩng đầu lên quan sát ông ấy: Mái tóc bạc được chải chuốt gọn gàng, những nếp nhăn trên khuôn mặt hằn sâu như muốn nói lên bao sương gió cuộc đời. Hốc mắt sâu, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, như có thể nhìn thấu lòng người, chỉ cần đứng đó thôi cũng toát lên khí chất uy nghiêm của người đứng đầu.
Ông ấy nhìn thấy Tô Lê đang đánh giá mình, liền cố gắng điều chỉnh nét mặt, tỏ vẻ ôn hòa hơn: "Cháu là Tiểu Lê à?" Tô Lê gật đầu: “Dạ cháu chào ông, cháu là Tô Lê ạ.”