“Kệ cô ta, đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà không biết nói năng ra sao, mở miệng ra là tìm bố mẹ, thật sự tưởng tôi sợ cô ta chắc! Chạy ra ngoài cũng tốt, nghĩ đến việc sau này phải sống chung với loại người này tôi thấy khó chịu kinh khủng.”
“Cảm ơn mọi người vừa rồi đã lên tiếng giúp tôi.”
Nghe Đỗ Hồng Quyên nói, Giang Nam xua tay:
“Cảm ơn gì chứ, chúng ta là bạn cùng phòng mà, chuyện nên làm thôi, hơn nữa cái miệng con nhỏ đó đúng là thối, mình đâu phải bố cô ta, mình không chiều được cô ta đâu! Nhưng người nói hay nhất không phải mình, Tô mỹ nhân mới là người lợi hại nhất, mắng cho cô ta không nói được câu nào ha ha ha ha thật sảng khoái! Nào nào nào, cô ta đi rồi mình thấy không khí trong lành hơn nhiều, chúng ta tiếp tục làm gì thì làm đi!”
Sau một hồi ồn ào, Điền Điềm cũng chẳng còn tâm trạng đọc sách nữa: “Có một điều mình rất tò mò, nhìn cái vẻ khinh khỉnh của cô ta, mình tò mò không biết cô ta thi đậu vào Đại học Bắc Kinh kiểu gì? Nhìn những lời cô ta nói kìa, mình không thể tưởng tượng nổi cô ta được dạy dỗ như thế nào, người như vậy sao có thể vào Đại học Bắc Kinh học được?”
Tô Lê vẫn chăm chú nhìn bài thi trên tay, tay vẫn viết, thản nhiên nói: “Như cậu nói, cũng không nhất định là thi đậu…”
“Hả? Ý gì vậy?” Điền Điềm không hiểu câu nói lửng lơ này của Tô Lê. Sau khi Tô Lê điền đáp án vào chỗ trống, cô mới buông bút xuống, ngẩng đầu nhìn mọi người:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play