Lúc này tiếng cười khúc khích mới từ giường dưới của cô truyền lên. Điền Điềm Điềm vừa nín cười vừa nói, giọng nói cũng trở nên ngắt quãng: “Mình, mình cũng không cười ra tiếng mà, sao cậu biết mình đang cười?”
Tô Lê cũng không biết nên nói gì: “Mình đương nhiên cảm nhận được... Cậu nằm ở giường dưới của mình, cái giường rung lên như thế, mình có phải đã chết đâu mà không cảm nhận được.”
“Mình… mình cũng không biết tại sao nữa, nhưng… nhưng tại sao cứ hễ nghe cô quản lý nói là mình lại muốn cười thế nhỉ hahahahaha… mình thật sự… thật sự nhịn không được nữa hahahahaha!”
“Thôi nào, Điềm Điềm đừng cười nữa, phòng này cách âm kém lắm, lát nữa không chỉ gọi cô quản lý quay lại mà chúng ta còn bị mắng nữa. Đêm hôm khuya khoắt làm ồn đến phòng bên cạnh cũng không tốt, cậu nhịn một chút đi.”
“Được… được rồi, mình… không cười nữa…”
Được được được, cậu không cười nữa, giường của mình lại rung lên rồi.
“Thôi thôi, mau đi ngủ đi, giờ cũng muộn rồi, nên đi ngủ thôi, chúc ngủ ngon.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play