“Thế này đã là sỉ nhục rồi à? Cô cũng yếu đuối quá nhỉ. Nghe người khác nói thật đã không chịu được rồi. Hay là trước giờ được tâng bốc quá nhiều nên tưởng ai cũng phải nể mặt cô? Tưởng cả thế giới này đều là mẹ cô à, rơi vài giọt nước mắt là người ta phải nhường nhịn cô? Hơn nữa...”
Tô Lê lạnh lùng nói ra câu thoại kinh điển: “Tôi không cười không phải vì tôi ghét cười, mà là vì tôi không thích cười. Chuyện này cũng động chạm đến cô à?”
"Cô, cô quá đáng lắm hu hu..." Từ Na Na bị Tô Lê mắng té tát, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô ta là ngôi sao của đoàn văn công! Đi đâu chẳng được người ta cung phụng? Đây là lần đầu tiên bị mắng như thế này!
Cô ta nghĩ mãi không ra lời nào để phản bác, ở lại đây chỉ thấy người khác đang cười nhạo mình, không chịu đựng được nữa, liền ôm mặt chạy ra ngoài.
"Đồ mất mặt! Còn không mau đi tìm cô ta về!" Dương Tuyết Hồng thấy nếu tiếp tục ở lại thì mất hết mặt mũi, liền cáo từ rồi dẫn người rời đi.
Xem ra dạo này bà ấy đã lơ là việc quản lý đám học trò này, mới dẫn đến tình huống hôm nay. Về rồi bà ấy phải chấn chỉnh lại, nếu cứ để những thành phần này gây chuyện thì đoàn văn công huyện bọn họ sớm muộn gì cũng tan tành!
"Ấy! Đoàn trưởng Dương đi rồi à? Hay là ở lại ăn cơm đã?" Đinh Kiến Thành giữ lại vài câu khách sáo. Dương Tuyết Hồng cũng biết ông chỉ khách sáo thôi, liền lịch sự từ chối rồi dẫn người rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT