Ông ta qua đời, Ái Phương khóc hết nước mắt. Bao năm qua, ông ta đối xử với cô rất tốt, người ngoài không biết nhưng cô biết rõ, ông ta chưa từng chạm vào người cô.
Lo xong hậu sự cho ông ta, Ái Phương thu dọn nhà cửa gọn gàng, mặc lại bộ quần áo cũ rồi khăn gói về nhà mẹ đẻ.
Nỗi khổ của số phận thường tìm đến những người cam chịu. Ái Phương còn chưa kịp trở về ngôi nhà thân thương, gặp lại những đứa em trai mà cô ngày đêm mong nhớ thì đã bị lũ buôn người lừa bán vào vùng núi sâu thẳm này.
Gã đàn ông mua Ái Phương tính tình rất cục cằn, thô lỗ, vừa mới đến đây, cô ta đã bị gã đánh cho mấy trận thừa sống thiếu chết:
“Tao mua mày về là để sinh con đẻ cái nối dõi tông đường cho tao! Mày là cái đồ vô dụng, đến trứng cũng không đẻ ra được, đánh chết mày đi cho rồi!”
Lúc đầu, Ái Phương còn chống cự, tin rằng sớm muộn gì mình cũng trốn thoát khỏi đây, nhưng theo thời gian, cô ta dần trở nên tê liệt, tuyệt vọng.
Thôi thì đành cam chịu số phận vậy! Nghĩ như vậy, Ái Phương dần từ bỏ ý định bỏ trốn, cam chịu chấp nhận cái gọi là “số phận” của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT