Ái Phương cũng dần quen với người phụ nữ kia. Lúc đó, vì bị gã đàn ông mua mình về đánh đập dã man nhiều ngày liền, chịu đau đớn trên thể xác lẫn nỗi tuyệt vọng trong tâm hồn, Ái Phương cảm thấy mình sắp không sống nổi nữa.
Vào lúc ấy, người phụ nữ đẹp như hoa kia xuất hiện. Cô ấy dùng bàn tay trắng trẻo mềm mại vuốt ve gương mặt Ái Phương, khẽ nói:
“Ái Phương, người chết rồi thì không còn gì nữa, dù sao cũng nên giữ lại chút hy vọng, chỉ cần còn sống thì nhất định còn có cơ hội.”
Lúc đó, Ái Phương nào hiểu được cơ hội, hy vọng mà người phụ nữ kia nói là gì, nhưng cô ta bỗng nhận ra mình không muốn chết nữa. Từ sau khi bị lũ buôn người bán vào vùng núi rừng hẻo lánh, nơi ăn thịt người không nhả xương này, cô ta chưa từng có một ngày nào được thảnh thơi.
Nhà Ái Phương nghèo rớt mồng tơi, cha mẹ mất sớm, một mình cô gái chưa chồng như cô ta phải còng lưng nuôi hai đứa em trai nhỏ, cuộc sống vô cùng khó khăn. Em trai lớn mười tuổi, thằng út thì mới có bảy tuổi.
Ái Phương nhớ năm đó, thằng út bị sốt cao, trong nhà không có tiền mời thầy lang, nó sốt đến mê man bất tỉnh, suýt nữa thì mất mạng. Nước mắt Ái Phương gần như đã cạn khô, cô ta biết từ trước đến nay, mạng sống của mình chưa bao giờ nằm trong tay mình.
Để cứu em trai, Ái Phương bán mình cho một người đàn ông lớn tuổi góa vợ, năm đồng tiền sính lễ cùng sáu cân bột mì là tất cả những gì Ái Phương nhận được khi gả đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT