Thấy bà cụ Trương lại bắt đầu đa sầu đa cảm, Tô Lê bất đắc dĩ nắm lấy tay bà ấy:
“Bà nội, chuyện đó đã qua lâu rồi, hơn nữa cháu không phải vẫn ổn đấy sao. Cháu không bị bọn họ hại chết là nhờ có bà và mấy chú mấy thím hàng xóm tốt bụng! Nếu không có mọi người thường xuyên chăm sóc, cháu đã không sống nổi đến bây giờ rồi!”
Sự thật đúng là như vậy, nếu không có những người hàng xóm tốt bụng và bà Trương hết lòng chăm sóc trong suốt những năm qua, nguyên chủ của thân xác này đã bị hành hạ đến chết từ lâu. Cô kế thừa ký ức của nguyên chủ, đương nhiên biết rõ Tô Lê nhỏ bé năm xưa đã nhiều lần tìm đến cái chết như thế nào.
Lý do cô ấy không sớm đi theo mẹ và ông ngoại mình là bởi vì từ sau khi Lê Thanh Uyển và Lê Nghị qua đời, cô ấy đã phải sống thiếu thốn tình thương, nên luôn tham luyến chút hơi ấm ít ỏi mà những người hàng xóm dành cho mình, vì vậy vẫn luôn âm thầm chịu đựng tất cả, cố gắng sống sót.
Cô ấy luôn nghĩ, chờ mình lớn lên, chờ đến khi được kế thừa công việc của mẹ, chờ đến khi có thể tự nuôi sống bản thân thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Thế nhưng, Trần Thiến và Tô Mộng đã nhẫn tâm cướp đi tia hy vọng sống sót cuối cùng của cô ấy.
“Cháu đến rồi thì ở lại ăn cơm với bà, hôm nay bà làm gà đấy! Bảo sao con gà mái hôm nay cứ kêu mãi không thôi, thì ra là vì cháu về thăm bà đấy, hahaha.”
Gà mái: Đợi... đợi đã…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play