Nhậm Thiên Phàm rất nghe lời bò dậy. Tô Lê thấy mặt anh đã hết đỏ, chỉ còn lỗ tai là vẫn đỏ ửng, nhìn thấy vậy, cô lại nổi lên ý xấu, nhón chân lên, hai tay ôm lấy cổ Nhậm Thiên Phàm. Lần đầu tiên Nhậm Thiên Phàm thấy Tô Lê chủ động như vậy, ngây người ra, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Tô Lê ghé sát tai Nhậm Thiên Phàm, nhẹ giọng nói: “Trước đây em không nhận ra, hóa ra anh ngây thơ như vậy. Chỉ trêu chọc một chút thôi mà đã đỏ mặt rồi!”
“Lê… Lê!” Nhậm Thiên Phàm nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô, nhưng Tô Lê đã sớm đề phòng. Vừa dứt lời, cô đã nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi phòng, để lại đằng sau tiếng cười giòn tan như chuông bạc.
Còn về phần tại sao lại là tiếng cười giòn tan như chuông bạc, đó là bởi vì trong tai Tô Lê, tiếng cười của cô vô cùng ngông cuồng, còn trong tai Nhậm Thiên Phàm lại khác, đó chính là tiếng cười vui vẻ, đáng yêu như chuông bạc.
Quả nhiên là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi!
Nhậm Thiên Phàm không kịp bắt được Tô Lê, chỉ có thể đứng nhìn cô gái nhỏ chạy biến mất, anh cúi đầu bất đắc dĩ cười. Không hổ là cô gái nhỏ, tính cách tinh nghịch như vậy là học của ai chứ?
Sau đó, Nhậm Thiên Phàm lại nhớ đến những gì cô gái nhỏ của anh đã phải chịu đựng ở nhà. Cha và anh cả cầm tài liệu do người điều tra mang về, xem được hai dòng đã tức giận ném hết xuống đất:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play