Nói xong câu đó, Trịnh Tử Ngang xách hành lý lên, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi. Vừa đi vừa chú ý phía sau, phòng trường hợp Lâm Xuân Thảo giống như Triệu Tiểu Phương năm đó, nhào lên vu oan giá họa cho anh ta, anh ta lại không có nhiều người làm chứng cho mình như vậy!
Lâm Xuân Thảo ngây ngốc đứng tại chỗ một lúc lâu, trong đầu không ngừng hiện lên câu nói "Tôi thích người ưa nhìn" của Trịnh Tử Ngang, sau đó không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống đất, ôm đầu hét lớn: “A a a a a a a!!!!”
Trịnh Tử Ngang đi chưa được bao xa, nghe thấy động tĩnh phía sau, sợ tới mức tăng tốc trong nháy mắt, tưởng Lâm Xuân Thảo đuổi theo mình, lập tức chạy nhanh hơn.
Lâm Xuân Thảo vô cùng suy sụp. Cô ấy đã tỉ mỉ lên kế hoạch cho màn tỏ tình này lâu như vậy, thế mà lại kết thúc chóng vánh như vậy, còn kết thúc trong sự ngỡ ngàng, hoang mang. Vạn sự đều không địch lại một câu nói "thích người ưa nhìn" của Trịnh Tử Ngang. Lâm Xuân Thảo cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương nghiêm trọng.
Chẳng lẽ cô ấy xấu xí lắm sao? Lâm Xuân Thảo luôn khá tự tin về ngoại hình của mình. Mặc dù không thể nói là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng ít nhất cũng ưa nhìn, dễ nhìn, tại sao đến miệng Trịnh Tử Ngang lại trở thành xấu xí?
Lại liên tưởng đến tối hôm đó, ánh mắt Trịnh Tử Ngang nhìn Tô Lê, bây giờ nghĩ lại, hai người bọn họ nhất định là có gì đó mờ ám!
Tô Lê: Tôi nên nói là mắt nhìn người của cô tốt hay không tốt đây? Ngay cả mặt tôi còn chưa nhìn rõ, mà ánh mắt của một người đàn ông nhìn tôi cô lại có thể nhìn rõ ràng như vậy!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play