Hiệu quả đúng là rất rõ ràng, ít nhất là lúc đó Từ Kiều Kiều vừa nghe xong đã nín khóc, đỏ mặt chạy đi mất, anh ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi xuống nông thôn, à không, phải là sau khi lên tàu, anh ta đã quên béng mất chuyện này, cũng quên luôn cả Từ Kiều Kiều.
Ngay cả khi kết hôn với Chung Dao, anh ta cũng chẳng nhớ gì đến Từ Kiều Kiều, nếu hôm nay cô ta không đột ngột xuất hiện thì có lẽ cả đời này Giang Hoài cũng không nhớ nổi đến cô ta.
“Kiều Kiều, anh biết là anh có lỗi với em, nhưng em có thể vì tình nghĩa ngày xưa mà đến cầu xin cha em, giúp anh ra khỏi đây được không? Anh không thể ở lại đây thêm một ngày nào nữa!”
Lúc này, ngoài việc hạ mình cầu xin Từ Kiều Kiều, Giang Hoài chẳng còn cách nào khác. Cảm giác ngồi tù thật sự không phải người thường có thể chịu đựng nổi, anh ta thật sự không chịu đựng thêm được nữa!
Từ Kiều Kiều nắm chặt góc áo, mặt lộ vẻ không đành lòng. Giang Hoài nhìn thấy vậy mừng rỡ trong lòng, cảm thấy có hi vọng, bèn dịu giọng nói với cô: “Kiều Kiều, em còn nhớ không, trước kia anh Giang Hoài đối xử với em tốt thế nào, chút yêu cầu nhỏ này chắc chắn em sẽ giúp anh phải không?”
“Vâng, vậy em sẽ giúp anh hỏi cha em một chút.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play