Ngô Phân Phương đẩy cô ta một cái: “Cô còn ở hai người một phòng à? Sau khi Chung Dao chuyển đi chẳng phải cô ở một mình một phòng sao, bây giờ thì hay rồi. Tới mười hai người lận, chắc bọn tôi phải ở ba người một phòng, mà chưa chắc đã đủ chỗ ấy chứ.”
“Ít ra thì khu nhà nữ bên này còn dư hai phòng trống, chứ khu nhà nam bên bọn tôi đã kín chỗ rồi, còn chưa biết người mới đến là loại người gì, nhỡ đâu toàn là mấy người khó ở chung thì khu thanh niên trí thức ngày nào cũng có chuyện cho mà xem.”
Người vừa nói là Trần Văn Tuấn với vẻ mặt méo xẹo, Trương Tư Vũ không chút khách khí mà mỉa mai anh ta: “Đúng đấy, cứ cái kiểu thích nói xấu sau lưng người khác như anh thì kiểu gì chẳng bị người ta đánh cho ngày tám bữa.”
“Cô nói cái gì đấy hả!” Trần Văn Tuấn tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, định đứng dậy cãi nhau thì bị Vương Uyên kịp thời lên tiếng ngăn lại:
“Anh im lặng cho tôi! Người ta nói có sai đâu? Cả cái khu thanh niên trí thức này chỉ có mỗi anh là suốt ngày lăng xăng gây chuyện, làm người khác chán ghét. Tôi khuyên anh câu cuối cùng, nếu không muốn cái khu này trở thành cái chợ vỡ thì ngậm cái miệng của anh lại cho tôi!”
Trần Văn Tuấn bị mắng cho mặt mũi tái mét, nghĩ nát óc cũng không tìm ra được lý do gì để cãi lại, đành ấm ức ngồi xuống.
Thấy Trần Văn Tuấn đã im lặng, Vương Uyên mới nói tiếp:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT