“Hay là chúng ta đến tìm đại đội trưởng thương lượng thử xem?”
“Muốn đi thì ông đi đi, tôi không đi đâu. Ông không nhìn thấy mặt mũi ông ấy lúc nãy sao? Rõ ràng là bị mắng cho một trận về đấy, bây giờ mà đến gần, ông cũng muốn bị mắng cho thê thảm à? Thôi thôi, chúng ta góp mỗi người một ít vậy. Đại đội trưởng cũng không dễ dàng gì, chúng ta đừng làm khó ông ấy nữa. Đi thôi!”
Đám người lần lượt giải tán. Đinh Kiến Thiết nấp sau cửa sổ, nhìn thấy mọi người đã đi xa, lúc này mới quay sang nháy mắt với Trịnh Quế Phương: “Vợ, bà thấy tôi diễn có giống không?”
Trịnh Quế Phương bực bội lườm ông một cái: “Thì ra là ông giả vờ à! Tôi còn tưởng ông bị mắng ở công xã, không dám phát tiết ở đó, nên mới chạy về nhà mắng chửi đấy!”
“Haiz! Nhìn bà nói kìa, ai có thể mắng tôi chứ? Trên đời này chỉ có mình bà mới mắng được tôi thôi!” Vừa nói, Đinh Kiến Quốc vừa cười hì hì tiến đến gần vợ, kết quả nhận ngay một cái véo đau điếng vào eo, khiến ông phải kêu lên: “Vợ ơi, nhẹ thôi, đau quá!”
“Nghiêm túc chút đi! Nói mau, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao lúc nãy ông lại giả vờ như bị mắng ở công xã về vậy?” Trịnh Quế Phương buông tay khỏi eo chồng, hỏi.
Đinh Kiến Thiết xoa xoa cái eo đau nhức, thành thật trả lời: “Bên trên vừa mới gửi thông báo xuống, lần tiếp nhận thanh niên trí thức xuống nông thôn này, đại đội chúng ta phải tiếp nhận mười hai người.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT