Bên này Chung Dao đang tức giận không thôi, thì bên kia Tô Lê đang ôm bụng cười ngặt nghẽo. Niềm vui của người này đúng là nỗi buồn của kẻ khác:
“Mẹ kiếp, Chung Dao, cô nghĩ tôi không biết cô đang tính toán gì sao! Lúc đánh cô tôi đã tính toán cả rồi, tôi đã bôi thuốc tiêu sưng vào lòng bàn tay, vừa đánh vừa tiêu sưng, hiệu quả cực kỳ nhanh, nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn!”
Chuyện này cũng giống như dùng roi da chấm cồn sát trùng, vừa đánh vừa khử trùng vậy. Còn cú đá vào ngực Chung Dao, Tô Lê cũng đã tính toán lực đạo cẩn thận, tránh để lại dấu vết gì bất lợi cho cô.
Từ lúc Chung Dao chủ động tìm đến Từ Ngôn nói chuyện, Tô Lê đã bắt đầu nghi ngờ, nhất là khi kẻ ngốc này còn nhắc đến Giang Hoài, chẳng lẽ sợ cô không tính kế cô ta sao?
Muốn dùng cách đã từng tính kế người khác để tính kế cô? Về nhà ăn thêm mấy bữa cơm nữa đi. Giang Hoài ngốc không có nghĩa là cô cũng vậy. Giờ thì hay rồi, không chỉ bị đánh một trận oan uổng, bản thân lại chẳng nắm được chứng cứ gì.
Thực sự thì, loại chuyện ngu ngốc “trộm gà không được còn mất nắm gạo” này, cũng chỉ có kẻ ngốc như Chung Dao mới thích làm. Người có chút đầu óc cũng chẳng nghĩ ra cách này!
Tuy nhiên, có một câu cô ta nói rất đúng, Chung Dao này quả thực giống như con cóc nằm trên mu bàn chân, chẳng cắn ai nhưng lại khiến người ta thấy ghê tởm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT