Cùng lúc đó, Trương Hương Mai cũng âm thầm cười nhạo Lưu Mỹ Cầm trong lòng, đến nước này rồi mà còn không biết mình là ai nữa. Lúc có tiền thì thôi đi, Trương Hương Mai cũng có thể nhường nhịn bà ta ba phần. Bây giờ hết tiền rồi, còn mặt mũi nào mà về nhà ăn chực nằm chờ. Ăn xong lau miệng cái là ngồi vắt chân chữ ngũ như bà hoàng, còn tưởng mình là bà hoàng như trước kia, chờ được hưởng phúc sao?
Còn dám vênh váo khoe khoang hai đứa con trai nhà mình giỏi giang thế nào, thôi dẹp đi! Nói thật, hai đứa con trai của bà ta, ngoài ăn với ngủ ra thì chẳng biết làm gì, đứa nào đứa nấy béo như lợn nái sắp xả thịt, còn muốn so với Minh Khải nhà bà ta sao? Khinh! Minh Khải là người học hành đàng hoàng, tốt nghiệp cấp ba đấy nhé. Trương Hương Mai bà ta nói cho mà biết, Lưu Mỹ Cầm mà nuôi nổi hai đứa con trai nên người, bà ta sẽ viết ngược cái tên Trương Hương Mai của mình lại!
Không thể không nói, hai người này đúng là chị dâu em chồng, ngay cả suy nghĩ cũng giống hệt nhau, con nhà người ta thì biết rõ lắm, còn con mình thì mù quáng tự tin. Hai người cứ thế đấu khẩu qua lại trên bàn ăn, cho đến khi cha chồng không nhịn được nữa, đập bàn quát: “Không ăn thì cút hết ra ngoài cho tôi!”
Hai người họ trừng mắt nhìn nhau vài cái rồi mới chịu im lặng. Ăn cơm xong, cha Lưu sai Trương Hương Mai đi rửa bát. Trương Hương Mai ấm ức đứng dậy, lườm Lưu Mỹ Cầm vài cái rồi mới hầm hầm đi vào bếp. Lưu Mỹ Cầm thì đắc ý như vừa đánh thắng một trận lớn. Trước mặt cha mẹ bà ta, ả Trương Hương Mai còn dám tranh hơn thua với bà ta sao? Đáng đời!
Rồi bà ta đảo mắt, cười nói: “Cha, mẹ, vậy con đưa Kế Vãng và Kế Lai về trước nhé, ngày mai con lại sang thăm cha mẹ.” Nói rồi, bà ta kéo hai đứa con trai là Trương Kế Vãng cùng Trương Khai Lai đứng dậy chào tạm biệt.
“Khoan đã, mẹ mày có chuyện muốn nói với mày, đừng vội đi.” Cha Lưu im lặng hồi lâu mới lên tiếng, sau đó nháy mắt với mẹ Lưu. Mẹ Lưu hiểu ý, kéo Lưu Mỹ Cầm vào phòng trong, lấy ra năm mươi đồng đưa cho bà ta: “Cho con, cầm lấy.”
Lưu Mỹ Cầm nhận lấy năm mươi đồng, rưng rưng nước mắt nhìn mẹ Lưu: “Mẹ, vẫn là mẹ thương con!” Nhưng những lời tiếp theo của mẹ Lưu khiến bà ta như bị sét đánh ngang tai:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play