Kết quả cuối cùng đương nhiên giống như Tô Lê và mấy bác sĩ dự đoán. Trên đường về nhà, Trương Lan Lan đã vĩnh viễn ngừng thở, mặc cho Lưu Mỹ Cầm điên cuồng lay lắc thân thể cô ta, nhào lên người cô ta khóc lóc gọi tên cô ta. Mặc dù là như vậy, đôi mắt của Trương Lan Lan cũng sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Đinh Kiến Thiết ngồi phía trước và ông cụ Ngô đánh xe nhìn nhau, yên lặng thở dài. Lúc này, Trình Hân Hân ngồi trong xe cũng tự giác rụt vào một góc, thầm nghĩ vẫn là nên cách xa bọn họ một chút, miễn cho rước phải phiền phức gì.
Bọn họ cứ như vậy lái xe về đại đội Thanh Sơn. Lúc này trời đã khuya. May mà lần này bọn họ cũng coi như may mắn, không gặp phải sói, hổ gì đó, thuận lợi về đến nhà.
Đinh Kiến Thiết lại đi gõ cửa mấy nhà bên cạnh, tìm người ra khiêng Trương Lan Lan về nhà. Lúc này Lưu Mỹ Cầm mới phát hiện hai ông bà già trong nhà đã không còn, hơn nữa ánh mắt những người kia nhìn bà ta đều kỳ lạ, có cười nhạo, có thương hại, còn có khinh thường.
Lưu Mỹ Cầm bà ta khi nào thì đến phiên những người này khinh thường? Sắc mặt bà ta rất khó coi, vốn muốn lập tức xông lên cãi nhau với những người đó. Nhưng bà ta cũng hiểu được lúc này bản thân không có vốn liếng gì để cãi nhau với người khác.
"Trương Phong và Triệu Kim Hoa đi đâu rồi? Thông báo cho bọn họ về đi, tiền còn phải để cho bọn họ lo liệu, con cái làm việc gì cũng cần đến tiền!" Đinh Kiến Thiết nhìn mấy người đang giúp đỡ, đột nhiên nhớ tới chuyện này, liền nói.
Có người cười lạnh một tiếng: “Hai người bọn họ á? Đều phạm chuyện rồi, bị công an bắt đi rồi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT