“Đúng thế đấy, người ta nói 'gieo nhân nào gặp quả nấy', nhà họ Trương thì sống nhăn răng ra, còn thằng bé Nhất Chu ngoan ngoãn như thế thì lại phải bỏ mạng, ông trời thật không có mắt!”
“Nó khổ cả một đời rồi, hy vọng kiếp sau đầu thai vào nhà tốt!”
“Đúng thế, đầu thai vào nhà có cha mẹ tốt còn hơn cái gì! Gặp phải hai người Triệu Hàn Tùng và Trương Phương Vân thì đúng là xui tám đời!”
Mấy bà thím vừa bàn tán vừa thương xót cho số phận của Nhất Chu, Tô Lê ngồi nghe mà trong lòng cũng bùi ngùi: Cô rất quý Nhất Chu, không chỉ vì nó là một đứa trẻ biết trước biết sau mà còn vì nó có một tâm hồn trong sáng. Trong sáng đến mức khiến người ta không thể tin được là nó lại là con của Triệu Hàn Tùng và Trương Phương Vân.
Tuy nhiên, mọi người trong thôn đều nói là Nhất Chu đã chết rồi, không bị sói ăn thịt thì cũng bị ngã xuống vực, tìm thế nào cũng không thấy. Nhưng Tô Lê lại không nghĩ như vậy, cô có một linh cảm rất mãnh liệt, linh cảm mách bảo cô rằng Nhất Chu vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt.
Nhưng cô cũng chỉ có thể linh cảm như vậy, chứ không thể làm gì hơn. Giờ này cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Nhất Chu, cầu mong sau khi thoát khỏi nhà họ Triệu, nó sẽ gặp nhiều may mắn, sống một cuộc đời bình an và hạnh phúc là đủ rồi.
“À mà này! Hình như thằng Lý Cẩu Đản ở thôn bên cạnh cũng mất tích rồi đấy, nghe nói mấy hôm trước người nhà nó đi khắp nơi tìm nó, hỏi xem có ai nhìn thấy nó không. Tôi nói cho mà nghe, cái loại người như nó và thằng Dương Chính Hoa thì nên cút khỏi đây từ lâu rồi. Bao nhiêu năm nay chúng nó gây ra biết bao nhiêu chuyện xấu xa rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play