Trời mưa phùn kéo dài một tuần lễ cuối cùng cũng tạnh. Tô Lê đang ngồi uống trà, trò chuyện cùng Trình Hân Hân và Lý Tiểu Điệp thì nghe thấy tiếng kêu thất thanh bên ngoài: “Có người đến cướp lương thực! Đại đội Bạch Ngưu đến cướp lương thực!”
Cướp lương thực? Tô Lê lập tức đứng bật dậy, xắn tay áo lên.
Sắc mặt Lý Tiểu Điệp thay đổi: “Không ổn rồi, Tiểu Lê, hôm nay đàn ông trong đại đội đều được điều đi sửa đập hết rồi, bây giờ trong thôn không còn ai, chỉ còn phụ nữ, trẻ con và người già! Bọn họ chắc chắn là chờ thời cơ này, chúng ta phải làm sao đây?”
“Đừng hoảng, hai người đừng ra ngoài, để mình đi xem sao.”
Trình Hân Hân kéo tay áo Tô Lê: “Tiểu Lê, cẩn thận đấy.”
"Mình biết rồi, hai người cũng cẩn thận." Nói xong, Tô Lê sải bước ra khỏi sân, vừa hay gặp Trịnh Quế Phương đang cầm xẻng dẫn theo các chị em phụ nữ trong đội chạy tới, trên tay ai nấy đều cầm theo nông cụ:
“Thanh niên trí thức Tô, không kịp báo cho cô biết, chúng tôi đã phá khóa kho lấy đồ rồi, khi nào đại đội trưởng Kiến Thiết về tôi sẽ nói với ông ấy, không liên quan đến cô! Bây giờ cô mau về nhà đóng cửa lại cho kỹ, đám người đại đội Bạch Ngưu toàn là lũ lưu manh, mấy cô gái trẻ như các cô mà bị chúng bắt gặp thì nguy hiểm lắm.”
"Đánh nhau thì tính cả tôi nữa." Tô Lê bình tĩnh nói, tay thò ra sau lưng rút ra một cây gậy sắt.
Trịnh Quế Phương: Sao mình lại quên mất cô ấy là người có thể một mình đánh chết cả con heo rừng nhỉ?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play