Lúc này trong một con hẻm gần đó, một vị nam tử đã tình cờ trông thấy nụ cười tuyệt thế kia, trái tim bỗng dưng hẫng một nhịp. Cả khuôn mặt anh tuấn đột nhiên trở nên đỏ bừng, đôi mắt màu lục tinh anh vẫn dừng ở trên thân ảnh Cung Thiên Bảo, chưa hề chớp lấy một lần.
Dưới ánh nắng, bạch ngọc bội hình tròn trên y phục màu lục càng thêm toả sáng. Trên ngọc bội khắc ba chữ “An Cát Nhĩ”.
Chậm rãi thu lại nụ cười, Cung Thiên Bảo xoay người rời đi. Nhưng chân ngọc còn chưa nhấc được ba bước, đã bị người gọi giật lại:
“Đứng lại, ai cho ngươi đi? Dương Nhã bị thương, ngươi cũng có trách nhiệm, không được phép đi”.
Dương Mộng trong giây phút Cung Thiên Bảo xoay người rời đi đã sực tỉnh. Nếu đã không thể trốn tội thì kéo thêm người chết cùng đi a. Dù gì Dương phu nhân cũng không thích Cung khanh quân lắm, có Cung Thiên Bảo đứng mũi chịu sào, nàng ta cũng có thể tránh được mũi nhọn.
Nghe lời nói vô căn cứ của Dương Mộng, Cung Thiên Bảo tức giận đến bật cười, lời nói cũng không kiêng nể gì:
“Dương Mộng, ngươi nói lại lần nữa cho bổn quận quân, bổn quận quân khi nào thì đụng tới Dương Nhã Tam tiểu thư? Rõ ràng người là ngươi đẩy, còn ở đây hắt nước bẩn cho ta, ngươi bị điên à? Điên rồi thì về phủ mời Thái y trị bệnh, đừng có ở trên đường động một chút là phát bệnh”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT