Kể từ khi vào cửa Cung gia,Đông Phương Khuynh chính là thích gần gũi với Cung Thiên Bảo nhất. Bởi nếu không có y, thì Đông Phương Khuynh đã sớm bỏ lỡ mất vị phu quân yêu mình rồi.
Tiết trời vào gần Đông chí càng thêm lạnh lẽo, mà Cung Thiên Bảo lại là người sợ lạnh, nên chỉ có chui rúc trong phòng đặt đầy lò sưởi ấm ấp. Đông Phương Khuynh như mọi ngày, thỉnh an cha (Nam Thiên Hy) xong rồi tiễn phu quân đi thượng triều, bản thân lại chạy đến Phượng Huyết Các. Đối với hành động của Đông Phương Khuynh, Cung Thiên Bảo cũng không có bất mãn gì, trái lại còn có chút vui vẻ.
Dù gì Cung Thiên Bảo y đã lớn đến thế này nhưng ngoài hai vị biểu cận gia cũng không có thân cận với ai, huống gì có bằng hữu thân thiết ? Nên đối với Đông Phương Khuynh- vị tẩu phu gần tuổi y lại nhiệt tình như vậy, y cũng là không nhịn được muốn thân cận.
Đông Phương Khuynh vào phủ cũng được một tuần, mọi lễ nghi quy củ trong phủ cũng đã sớm thành thạo. Vì phía trên y vẫn còn cha ngự trị, nên việc nội vụ trong phủ cũng là không cần y nhúng tay, thỉnh thoảng Nam Thiên Hy cũng sẽ gọi y cùng Cung Thiên Bảo đến Hy Nguyên viện chỉ đạo chút ít. 
Nhìn Đông Phương Khuynh tuy đang thêu áo cho Cung Thiên Hàn, kim vẫn còn đang ghim trên áo, nhưng hồn lại bay mất rồi,Cung Thiên Bảo bật cười nói:
“Tẩu phu, ca lại đang suy nghĩ về ca ca đi? Hai người đã cùng với nhau một tuần rồi, vẫn không bỏ được nhau vài canh giờ sao?”.
Lời này nói ra, đến cả Lạc Kỷ Lạc Nhật cùng hai nô tài thân cận bên người Đông Phương Khuynh  cũng đồng loạt bật cười. Đông Phương Khuynh  khuôn mặt châu ngọc phụt một cái ửng đỏ, mở miệng oán trách:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play