Những ngày qua cả Cung quốc công phủ náo náo nhiệt nhiệt là thế nhưng Dương Tưởng một chút cũng không biết. Ông ta bị Cung Tường giam lỏng cũng đã hai tháng rưỡi, những ngày qua nhi tử của ông ta vẫn luôn đi cầu tình cho ông ta nhưng lại luôn bị Cung Tường đuổi về viện tử.
Dương Tưởng nằm trên ghế dài, nghĩ liệu có phải ông ta sắp chết hay không? Sao dạo gần đây luôn có cảm giác không an toàn lắm.
Hôm nay sáng sớm ông ta đột nhiên muốn ra ngoài sân ngắm nắng một chút, nên đã sai Nghi Địch kéo một cái ghế nhích lại gần cửa sổ bọc kín giấy đến mức một tia sáng cũng không lọt qua nổi, ngồi một lúc đến tận giờ Ngọ hai khắc, Dương Tưởng mệt mỏi đứng lên, muốn trở về giường ngủ trưa một lát.
Nào ngờ ông ta còn chưa đứng dậy, cửa phòng vẫn luôn được người cẩn thận canh giữ cũng đã “sầm” một tiếng bật mở. Đã lâu chưa thấy ánh sáng mặt trời, Dương Tưởng vội vàng đưa tay lên che mắt, đợi mắt dần thích ứng mới mở ra.
Chỉ thấy đứng ngược sáng, có ba người nam nhân. Nam nhân đi đầu y phục trắng, tóc buộc hờ bằng dây lụa cùng màu với y phục. Hai nam tử phía sau ông ta lờ mờ nhìn liền biết nhất định là nô tài, bởi vì khí chất giữa ba người thật sự rất khác biệt.
Vẫn đang mãi quan sát,Dương Tưởng bị thanh âm thình lình lên tiếng doạ hết hồn:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT