Tuy rằng nàng châm chọc như vậy, nhưng từ khóe miệng hơi nhếch lên, có thể cảm giác được tâm tình của nàng khá tốt, như vậy cũng rất tốt, không phải sao?
“Tỉnh rồi thì mau đứng dậy đi”
"Chưa tỉnh." Phỉ Thúy vội vàng lắc đầu, không biết xấu hổ nói, “Ta còn muốn ngủ thêm một lát.”
“Giờ này rồi, nên dậy chạy bộ.”
Minh Châu nhắc nhở.
"A." Phỉ Thúy ngồi dậy, nhìn bàn tay mình đang nắm chặt, cảm giác thật dễ chịu, lại ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt trông mong đang nhìn chằm vào nàng một cách háo hức của Bảo Ngọc, nàng thần kỳ đưa tay ra nhéo nhéo mặt hắn, “Thoáng cái đã lớn như vậy, ta thật đúng là chưa thể quen với việc này.”
“Nương, người nhớ ra rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play