“Lục Sanh, ngươi có phải thích ta không?” Nàng lại nói.
Ngón tay y hơi run rẩy, mặt cũng đỏ bừng, y nhanh chóng rũ mắt xuống, hầu như không dám nhìn nàng. Dường như thấp tận trong bụi bặm, y có vài phần mong chờ, lại có vài phần sợ hãi.
Từng nghĩ rằng cuộc đời cứ thế mà chắp vá, cả đời này, sẽ không còn bất kỳ điều gì vui sướng khiến y bận tâm. Ước nguyện lớn nhất chính là khiến những kẻ từng khinh thường y, bắt nạt y, tất cả đều phải chết. Y khinh miệt, y căm hận, y khinh bỉ nhìn lại bất cứ ai.
Y cũng có thể vứt bỏ tôn nghiêm, chỉ vì một chút quyền lực. Không gì là bất biến, chỉ có quyền lực sẽ không phản bội, cũng sẽ không khiến y run rẩy trong đêm tối lạnh lẽo. Nhiều năm như vậy, y đã quen với mùi vị cô độc, cũng quen nhìn người khác giãy giụa trong cái chết.
Đêm khuya chợt bừng tỉnh, dù có người đến lấy mạng, y cũng chẳng sợ hãi chút nào. Đôi tay vấy máu này, có thể không màng chạm vào thân thể người chết.
Bỉ chi thạch tín, ngô chi mật đường. (Của người là thạch tín, của ta là mật ngọt.)
Y, có thể thích ai sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT