"Thuốc ức chế hết rồi." Thích Cảnh thành thật nói.
Tề Ninh Trạch là chú nhỏ của nguyên chủ. Từ việc chuyển trường từ Học viện Quân sự Đế quốc sang Học viện Quân sự Lan Trạch, đến việc giúp che giấu thân phận Omega, tất cả đều do một tay anh lo liệu.
Hiện tại, có thể nói Tề Ninh Trạch là người hiểu rõ nhất tính cách của nguyên chủ ở Học viện Quân sự Lan Trạch.
Cho nên Thích Cảnh cần phải cực kỳ cẩn thận, nếu không biết chừng ngày nào đó sẽ bị ông chú cuồng cháu này trong cơn giận dữ biến thành mẫu vật nghiên cứu mất.
Tề Ninh Trạch nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cậu. Anh dùng ánh mắt lơ đãng đánh giá cậu hồi lâu, đột nhiên bước tới gần Thích Cảnh.
Cơ thể Thích Cảnh cứng đờ. Khi cậu gần như nghĩ rằng mình sắp bị phát hiện điều gì đó, thì Tề Ninh Trạch bỗng lùi lại, nói một cách nhàn nhạt: "Trên người cháu có pheromone của Alpha."
Phù…
Hóa ra là chuyện này.
Thích Cảnh thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng bịa chuyện nói: "Cháu đi ngang qua một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm nên không cẩn thận dính vào thôi."
Tề Ninh Trạch không chút biến sắc nhìn chằm chằm cậu: "Cháu lại đi chọc ghẹo Lộ Tây Chu đúng không?"
Giọng điệu khẳng định đến mức không thể chối cãi.
"…" Thích Cảnh không phản bác.
Tề Ninh Trạch không chút khách khí lườm cậu một cái, trực tiếp nắm lấy cánh tay Thích Cảnh, kéo ống tay áo xuống, để lộ một mảng bầm tím trên đó.
"Còn bị người ta ném thẳng xuống giường? Thích Cảnh, cháu đúng là có tiền đồ đấy!"
Tề Ninh Trạch là một người có khứu giác còn thính hơn cả chó, Thích Cảnh tự biết mình không thể giấu được đối phương. Vì vậy không nói thêm gì, mặc kệ Tề Ninh Trạch chỉ vào cậu mà mắng xối xả.
Thấy cậu tỏ vẻ tai này lọt tai kia, Tề Ninh Trạch cũng không muốn tự chuốc bực vào người nữa. Tùy tiện móc từ túi ra một chiếc vòng cổ trữ vật, trực tiếp ném qua với vẻ chán ghét.
"Mới làm xong, đủ dùng một tháng. Thôi được rồi, mau biến khỏi mắt chú."
Chiếc vòng cổ lưu trữ trong thế giới tinh tế này quả là một phát minh vô cùng tiện lợi. Đây là lần thứ hai Thích Cảnh phải cảm thán điều đó.
Giống như vừa rồi ở sân huấn luyện, cậu thậm chí còn có thể móc ra một chiếc máy khoan mini để trực tiếp tháo vài con ốc của mấy cỗ cơ giáp của những kẻ lắm mồm kia.
Thành thạo đón lấy chiếc vòng cổ trữ vật, Thích Cảnh cười cất vào túi: "Cảm ơn chú nhỏ."
Nguyên chủ tuy có chút kiêu căng bướng bỉnh, nhưng khi đối mặt với chú nhỏ này, phần lớn thời gian vẫn rất ngoan ngoãn.
"Còn không đi?"
"Ngày mai là bài kiểm tra nhỏ về tinh thần lực."
Vì ký ức hợp nhất có phần đứt quãng, trong trí nhớ của nguyên chủ, không có quá nhiều hình ảnh liên quan đến Tề Ninh Trạch. Cậu không ngờ Tề Ninh Trạch trông có vẻ dễ nói chuyện, nhưng lại có tính khí khá nóng nảy.
Khi kiểm tra tinh thần lực sẽ có kèm theo khám sức khỏe, nên cậu cần danh nghĩa giáo sư trẻ tuổi nhất Học viện Quân sự Lan Trạch của Tề Ninh Trạch để giúp cậu che đậy.
"Được rồi, biết rồi. Mai chú sẽ sắp xếp.
Tề Ninh Trạch dường như không muốn nói nhiều, đôi mắt thanh tú lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Vâng ạ." Thích Cảnh đáp lời, đưa hộp sữa vừa tiện tay mua ở siêu thị cho anh.
"Chú nhỏ nghỉ ngơi sớm đi, cháu xin phép về trước." Nói xong liền quay người rời đi.
Tề Ninh Trạch nhìn hộp sữa trong tay, tùy tiện nhét vào túi.
Đợi đến khi Thích Cảnh từ học viện Y trở về ký túc xá đúng vào giờ kiểm tra phòng, Lộ Tây Chu vẫn chưa về.
Nhưng giường của đối phương đã hoàn toàn thay đổi, dường như hắn mua sắm một bộ chăn đệm mới cùng với các vật dụng khác trên giường. Tóm lại, mọi thứ đều được thay mới hoàn toàn, từ trong ra ngoài đều toát lên sự chán ghét đối với Thích Cảnh.
"..."
Với tính cách của Lộ Tây Chu, tối nay hẳn sẽ ngủ lại trong phòng huấn luyện rồi.
Nhìn chiếc giường đối diện tựa hồ cũng toát ra vẻ lạnh lùng, Thích Cảnh sờ mũi, tự giác thu lại ánh mắt.
Thu dọn đồ đạc đơn giản, Thích Cảnh nằm trên giường, mở quang não.
Quang não lập tức hiện lên mấy tin nhắn, hầu hết đều do một người gửi đến.
Lâm Hạ:
[Ngầu đấy 7, tôi thật sự phục cậu! Cậu vậy mà dám đi leo lên giường Lộ Tây Chu thật à?]
[Không biết cậu gặp may mắn chó chết gì mà lại có thể được sắp xếp cùng phòng với Lộ Tây Chu nữa.]
Lâm Hạ là bạn học cùng lớp Cơ Giáp 2312 với Thích Cảnh, là một Omega. Ước mơ của cậu ta là thông qua trình độ chế tạo cơ giáp siêu việt để cưa đổ một Alpha chất lượng.
Hai người có chung chí hướng trong phương diện này, vì vậy trở thành một đôi bạn thân thiết khá tốt.
Nhưng ký túc xá của Lâm Hạ đáng lẽ phải cách ký túc xá của cậu rất xa mới phải.
Ngón tay Thích Cảnh khựng lại.
[? Sao cậu lại biết?]
Chưa đầy một giờ mà tin tức này đã lan truyền rồi sao?
Bên kia không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp gửi một liên kết đến.
Thích Cảnh vừa bấm vào, đã bị tiêu đề gây sốc đến mức không biết phải nói gì.
[CHẤN ĐỘNG! Kẻ đội sổ của Viện Cơ Giáp mặt dày đè ngã Đại Thần, Đại Thần nổi giận bùng nổ pheromone mạnh nhất làm choáng váng mấy người. Liệu tình yêu AA có hợp lý?]
Phía sau thậm chí còn kèm theo hai bức ảnh HD cỡ lớn.
Một bức là cận cảnh Thích Cảnh đè ngã Lộ Tây Chu từ xa. Nhìn độ mờ thì người chụp lén hẳn đứng khá xa, chỉ lờ mờ hiện ra bóng dáng hai người, nhưng lại bất ngờ tạo ra một cảm giác rất nghệ thuật.
Bức còn lại là nhóm những người hóng chuyện bị chấn động nằm rạp trước cửa ký túc xá số 116 của tòa nhà Alpha số 1 của Thích Cảnh.
Bài đăng này có độ nóng cực cao, lúc này vẫn không ngừng có người bình luận và đẩy bài lên.
[Sao Nhỏ: Thích Cảnh là Alpha sao không tự giác chút nào, tranh giành cái gì với bọn Omega tụi tôi chứ!]
[Gà Chiến Đấu: Biến thái, Thích Cảnh thật sự quá biến thái rồi, có bạn cùng phòng như thế này, Lộ Thần của chúng ta thật sự quá khổ sở mà.]
[Vợ Bé Nhỏ Của Lộ Tây Chu: Ôi ôi ôi, Lộ Lộ của chúng ta hạ phàm đã đủ vất vả rồi, sao lại xui xẻo đụng phải cái loại rác rưởi này chứ!]
Thích Cảnh nhìn vào khu vực bình luận đầy mưa máu gió tanh đối với mình, vội vàng thoát ra. Từng người một mắng xối xả, lời lẽ cay nghiệt.
Lâm Hạ:
[7 à, đôi khi tôi thật sự phải nể phục dũng khí của cậu. Đến cả Lộ Thần cũng bị cậu chọc giận đến nỗi bùng phát pheromone, cậu đúng là liều lĩnh! Nếu cậu là một Omega, thì diễn biến này hoàn toàn là một bộ phim thần tượng lãng mạn rồi. Tiếc là cậu lại là một Alpha có pheromone nhạt nhòa gần như không có, chậc chậc chậc."
Việc một Alpha phóng ra pheromone với một Alpha khác cơ bản là để khiêu khích hoặc cảnh cáo. Sự cạnh tranh pheromone giữa những cá thể cùng loại thường kết thúc bằng việc một bên phải khuất phục.
Lâm Hạ nghi ngờ với chút thực lực của Thích Cảnh, việc cậu không bị choáng váng ngất xỉu là do Lộ Tây Chu kiềm chế rồi.
[À phải rồi, 7 này, tiện thể giúp tôi hỏi bạn tôi xem pheromone của Lộ Thần có mùi gì nhé? (chụm ngón tay)(ngại ngùng)"
Thích Cảnh là sinh viên đội sổ của Viện Cơ Giáp, Lâm Hạ thì đứng thứ hai từ dưới lên. Hai người họ là cặp bài trùng "vàng" không ai muốn dính dáng, lấy đâu ra bạn bè hỏi hộ chứ.
Thích Cảnh cười lạnh một tiếng.
[Ha ha, rất kích thích.]
Nói xong, cậu tắt quang não luôn, không thèm để ý đến Lâm Hạ đang điên cuồng réo gọi bên kia.