Thích Cảnh mở choàng mắt, nhận ra hình như mình đang ở trong một tình huống không ổn chút nào.

Cậu ta trần trụi, khó nhọc nằm bệt dưới đất, trên người chỉ đắp hờ một tấm chăn mỏng màu xanh quân đội – trông giống hệt loại chăn được phát đồng loạt ở trường quân sự.

"Thế này là sao?"

Cậu vừa mới nhận giải tại cuộc thi thiết kế và chế tạo cơ giáp cơ mà?

Đúng lúc này, một đôi ủng quân đội đen bóng cùng với cặp chân thon dài được bó gọn bên trong đột ngột xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Thích Cảnh ngây người, ngước mắt nhìn lên.

Đứng trước mặt cậu là một người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng. Đối phương sở hữu gương mặt cực kỳ tuấn tú, mặc một bộ quân phục đen có kiểu dáng tương tự quân phục tinh tế. Trên túi áo trước ngực có thêu huy hiệu bằng chỉ kim loại, biểu tượng cho một thế lực nào đó, những huy chương vàng óng ánh lấp lánh dưới ánh đèn. Cả người anh toát ra vẻ gọn gàng, điềm đạm, lạnh lùng, tỏa ra một khí thế không thể cưỡng lại.

"Thích Cảnh, đây là lời cảnh cáo cuối cùng."

Giọng nói lạnh lẽo, chất chứa sự thờ ơ và chán ghét sâu sắc.

Thích Cảnh rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn khỏi tình cảnh hiện tại. Nhất thời, cậu cho rằng mình vẫn đang ở trong một trò chơi thực tế ảo bối cảnh tinh tế, chỉ theo bản năng nói:

"Anh bạn, phiền giúp tôi một tay."

Lúc này, cơ thể cậu đau đớn như muốn rã rời, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Lẽ nào vừa đánh nhau một trận? Nhưng cậu nhớ mình đâu có điều chỉnh trải nghiệm đau đớn trong game cao đến mức này?

Trong lúc hoảng loạn, Thích Cảnh cúi đầu lướt nhanh qua lòng bàn tay. Một nốt ruồi nhỏ không thuộc về mình tự nhiên xuất hiện ở khớp ngón cái. Cậu trợn tròn mắt, theo bản năng xoa mạnh vài cái.

"Ơ?!"

Cậu đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt ngơ ngác dừng lại trên nhãn dán "Lộ Tây Chu, binh nhì trung đội 2301" trên chiếc giường đối diện, rồi lại chuyển tầm nhìn sang người đàn ông tuấn tú đang đứng trước mặt.

Những ký ức lộn xộn, chồng chéo ùa vào tâm trí, cuối cùng cậu cũng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

Cậu đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ABO bối cảnh tinh tế. Đó là cuốn tiểu thuyết mà bạn cậu đã nhiệt tình giới thiệu mấy ngày trước.

Truyện chủ yếu kể về nam chính thụ Thẩm Thanh Du, một Omega không cam chịu số phận. Nhờ cơ duyên trùng hợp, anh gặp nam chính công Lộ Tây Chu. Hai người từ chỗ ban đầu không ưa nhau, sau đó cùng hợp tác, cuối cùng cùng nhau giải cứu giới tinh tế.

Lý do bạn cậu giới thiệu truyện, đơn giản chỉ vì có một Omega pháo hôi trong đó trùng tên với cậu, cũng gọi là Thích Cảnh.

Trong sách, Thích Cảnh vì muốn trốn cuộc hôn nhân sắp đặt trong gia đình, đã dùng thân phận Alpha chuyển từ Học viện Quân sự Đế Đô tới Học viện Quân sự Lan Trạch hiện tại, đồng thời thay tên đổi họ để che giấu sự điều tra của gia tộc.

Tuy nhiên, ngay ngày đầu tiên tình cờ gặp nam chính công Lộ Tây Chu và yêu từ cái nhìn đầu tiên. Từ đó cậu ta lún sâu không thể dứt. Không chỉ nhờ người chú họ làm giáo sư tại Học viện Quân sự Lan Trạch giúp sắp xếp hai người vào cùng một ký túc xá, cậu ta còn liên tục tìm cách quyến rũ nam chính công Lộ Tây Chu, bắt nạt nam chính thụ Thẩm Thanh Du. Bản thân thì tinh thần lực yếu kém lại hay gây chuyện, hoàn toàn trở thành kẻ bị cả Học viện Quân sự Lan Trạch ghét bỏ.

Mà điều kịch tính hơn nữa, Omega pháo hôi Thích Cảnh đã thiệt mạng khi kỳ phát tình đến trong một trận đấu liên trường quân đội được phát sóng trực tiếp toàn mạng. Thân phận Omega của cậu ta bị bại lộ trước mặt mọi người, và cuối cùng bị một con tinh thú tấn công chí mạng.

Tuyệt vời! Dưới đây là bản dịch chuyên nghiệp của đoạn văn, đảm bảo các yêu cầu bạn đã đưa ra:

"..."

Nghĩ đến việc cậu là một sự tồn tại chiến đấu mạnh nhất trong trò chơi cơ giáp thực tế ảo tinh tế, thế mà lại chết một cách lãng xẹt dưới tay một con tinh thú cấp thấp, còn là bị đập chết.

Chưa kịp nghĩ thêm, áp lực từ người đàn ông trước mặt ngày càng hạ thấp, Thích Cảnh cuối cùng cũng nhận ra tình cảnh hiện tại của mình.

Hình như điểm xuyên qua của cậu là lúc Omega pháo hôi Thích Cảnh này đang cố gắng quyến rũ nam chính công, rồi bị đối phương ném khỏi giường.

Thích Cảnh ngẩng đầu nhìn nam chính công đang đứng trước mặt, dường như sắp bùng nổ, cùng với đám sinh viên đang vây quanh cửa ký túc xá hóng hớt. Cậu thấy mình vẫn còn có thể cứu vãn được.

Nghĩ vậy, Thích Cảnh bất chấp cơn đau như muốn rã rời toàn thân,bật dậy, choàng chăn, cười toe toét đi tới, thân thiện nói: "Hiểu lầm! Toàn là hiểu lầm thôi."

Nam chính công, tức Lộ Tây Chu, mặt không cảm xúc liếc cậu một cái.

Thích Cảnh mặt dày, lại nặn ra một nụ cười: "Vừa rồi không bật đèn, trời tối nên không cẩn thận đi nhầm."

Thích Cảnh cố gắng dùng một giọng điệu không quá thân mật nhưng vẫn rất thân thiện để giải thích.

Lộ Tây Chu lạnh lùng lắng nghe Thích Cảnh nói nhăng nói cuội bên tai, hoàn toàn mất hết kiên nhẫn. Hắn quay người bỏ đi.

Cái dáng vẻ không ăn muối ăn dầu này của đối phương thật khiến người ta đau đầu. Nhưng nghĩ đến đám đang hóng chuyện ngoài cửa, không kịp nghĩ nhiều, Thích Cảnh vội vàng chyaj tới chặn Lộ Tây Chu.

Nhưng vì quá vội vàng, cậu vô tình giẫm phải chiếc chăn, cảm giác mất thăng bằng ập đến, lảo đảo lao thẳng vào người Lộ Tây Chu.

Lộ Tây Chu vừa mở cửa, kết quả bị Thích Cảnh lao vào, theo phản xạ đổ người về phía trước. Cánh cửa không còn chắn, nhóm người đang đứng ngoài cũng đổ ập vào theo, trong chốc nháy mắt cả một đám ngã sõng soài.

Khoảnh khắc đó, cảnh tượng vô cùng kinh ngạc.

Thích Cảnh nhíu mày nhìn nam chính công đang bị mình đè dưới thân, cùng đám người đang trừng mắt nhìn cậu. Im lặng một lát, cậu cười giải thích: "Cái đó... tôi muốn nói tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, các bạn tin không?"

Tin hay không thì không rõ, bởi vì ngay khi câu nói của Thích Cảnh vừa dứt, Lộ Tây Chu đang bị cậu đè dưới thân cuối cùng cũng hoàn hồn.

Đối phương nhíu đôi mày đẹp, ánh mắt hiện lên sự tức giận sâu sắc tựa như cơn bão tuyết ẩn chứa dưới lớp băng.

Tiếp theo đó, một luồng pheromone mạnh mẽ thuộc về người đàn ông bùng nổ tức thì, đó là sự áp chế tuyệt đối của Alpha đối với những người cùng cấp bậc.

Đó là một mùi hương rất tinh khiết, trong lành đến mức có chút mát lạnh, giống như hương chanh cam mọc giữa lòng tảng băng.

Mùi hương rất dễ chịu.

Cái dáng vẻ không ăn muối ăn dầu này của đối phương thật khiến người ta đau đầu

Và đôi chân vốn đang dùng lực chuẩn bị đứng dậy, lập tức mềm nhũn, ngã vật xuống, lại một lần nữa đập mạnh vào người Lộ Tây Chu.

"Thích Cảnh!!"

Lộ Tây Chu nghiến răng nghiến lợi, phong thái của một quý công tử vốn có cuối cùng cũng không thể giữ vững.

Thích Cảnh bị pheromone từ đối phương mê hoặc đến mức không còn tỉnh táo lắm, nhưng cơ thể vẫn nhận được tín hiệu nguy hiểm. Trước khi Lộ Tây Chu bùng nổ lần nữa, cậu nhanh chóng đứng dậy tránh đi.

Khi cậu dần dần tỉnh táo lại, bóng dáng lạnh lùng, xa cách kia đã biến mất. Chỉ còn lại đám "anh em hóng hớt" nằm ngổn ngang, mất ý thức trước cửa.

Xem ra nhóm người này cũng bị pheromone Lộ Tây Chu vừa phóng ra làm cho choáng váng.

Quá... quá liều mạng.

Hóng chuyện đến cảnh giới này, thật khiến người ta khâm phục.

Thích Cảnh liếc nhìn, không chút thương tiếc đóng sập cửa lại.
Căn phòng trở lại yên tĩnh. Thích Cảnh xoa xoa tấm lưng đau nhức, hít một hơi sâu.

"Hừ! Tên đó ra tay thật sự không chút nương tay."

Cảm nhận phản ứng cơ thể vẫn còn chút khó chịu, cậu lấy ra chai thuốc ức chế Omegachỉ còn lại một nửa, xịt mạnh vào sau gáy.

"Trong sách không phải nói nam chính Lộ Tây Chu sẽ không dễ dàng phóng ra pheromone sao?"

Kể cả bị Alpha khiêu khích, hắn vẫn luôn kiềm chế pheromone của mình rất tốt.

Thậm chí có lẽ cả Học viện Quân sự Lan Trạch không có người thứ hai nào biết pheromone của Lộ Tây Chu rốt cuộc là gì.

Cậu vừa rồi chỉ lao vào và đè lên thôi mà đã khiến nam chính công tức giận đến mức bùng nổ rồi?

"..."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play