Cửu Hỉ Tạp nhấc nửa người trên, nghiêng đầu tò mò đánh giá nàng, trong mắt như có lưu quang, rực rỡ lóa mắt, chuỗi bạc trên người chàng khẽ va chạm vào nhau khi chàng cử động, phát ra âm thanh thanh thúy, sắc thái xám xịt trên mặt dần biến mất, nhưng da mặt vẫn trắng nõn, trông như bẩm sinh đã vậy.

“Bịch” một tiếng, Song Lí ngã ngồi xuống đất, nhất thời không biết nên làm gì, trong lòng thầm kêu khổ, nàng chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà, sao lại thật sự sống lại rồi?!!

Cửu Hỉ Tạp chú ý tới đôi mắt đẹp trong trẻo duy nhất trên khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi của nàng, ánh mắt sáng ngời: “Đẹp thật, giống như bướm trong trại.” Nếu có thể móc xuống thì càng tốt, bướm nương nương sẽ thích…

Đây là đang khen nàng sao? Hơi ngại quá, khuôn mặt dưới lớp son phấn dày cộm của nàng hơi nóng lên.

Cửu Hỉ Tạp hơi nghiêng người tới gần nàng.

Thôi Tiểu Thái vốn thu mình trong lòng Song Lí, thấy vậy vội nhanh như chớp bay ra sau lưng nàng.

“Làm gì đó?” Nàng căng thẳng hỏi.

Ngón tay lạnh lẽo của thiếu niên hướng về phía mắt nàng, rồi dừng lại ở khóe mắt đỏ tươi, nhẹ nhàng xoa hai cái, đầu ngón tay dính một lớp son phấn.

Chàng thu tay về, nhìn son phấn trên tay, chợt nở nụ cười, trông rất tò mò: “Tiểu đạo sĩ, ngươi đang chơi cái gì vậy? Ta cũng muốn chơi.”

“Hả?”

Song Lí ngẩn người, sao chàng mở miệng lại có vẻ như vậy? Thật giống một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, cái gì cũng tò mò, tuy rằng chàng trông cũng chỉ mười tám tuổi, vẫn còn là thiếu niên.

“Cái này, đây là son phấn, đồ chơi của con gái, ngươi là con trai, không thể chơi.”

“Vậy à…” Thiếu niên có vẻ rất thất vọng, buồn bã nhíu mày.

Song Lí đánh giá chàng một lúc, thấy chàng dường như không có ác ý, mới thử nói: “Ngươi không chết, sao lại lừa chúng ta?”

Chàng chớp chớp mắt, trông rất vô hại: “Muốn biết không? Cửu Hỉ có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi phải dùng đồ vật trên người ngươi để trao đổi.”

“Thứ gì?”

“Đôi mắt của ngươi, có thể móc chúng xuống tặng cho ta không?”

“…”

“Ha ha, lừa ngươi thôi, tiểu đạo sĩ, ngươi đáng yêu thật!”

Chàng giống như một đứa trẻ làm được chuyện xấu, thấy vẻ mặt bị hố của nàng, cười đến khoái trá.

Thôi Tiểu Thái lặng lẽ bò đến bên tai Song Lí, nhỏ giọng nói: “Thôi Tiểu Lí, ngươi có thấy hắn không ổn không? Lúc trước hình như không phải vậy.”

“Vớ vẩn, lúc trước là hồn, bây giờ là người, có thể giống nhau sao?”

Tiếng cười đột ngột im bặt, ánh mắt Cửu Hỉ Tạp dừng trên con heo đang đậu trên vai Song Lí, nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì đó rất khó.

“Xấu thì xấu thật, nhưng nướng lên rắc thêm chút muối, hương vị chắc không tệ, chỉ là xấu đến mức không ai nuốt nổi, tiếc thật tiếc thật.”

“…?!!” Thôi Tiểu Thái lại lần nữa bị tổn thương, mắt đỏ hoe muốn nhào lên: “Lần thứ hai rồi đấy! Lão tử không để yên cho ngươi đâu!! Nếu không phải tại ngươi, ta sẽ biến thành thế này sao?! Thôi Tiểu Lí, ngươi đừng cản ta!”

Nó ưỡn bụng hùng hổ đứng trên vai Song Lí, giơ một tay ra sau như muốn đẩy tay nàng đang cản mình, nhưng ý là muốn nàng kéo nó lại, để nó còn phát huy.

“Ta không cản ngươi, ngươi cứ đi đi.” Song Lí không nể mặt chút nào.

“….” Người này sao không theo kịch bản vậy.

Khí thế của Thôi Tiểu Thái lập tức yếu đi, càng ngày càng ấm ức, bĩu môi, nhảy xuống vai nàng, quay lưng về phía họ, ngồi xuống đất bắt đầu lau nước mắt: “Ta phải về tìm sư phụ… Các ngươi đều bắt nạt ta… Thật không biết xấu hổ…”

Song Lí lại không định dỗ nó, nàng nhìn lớp mỡ tích tụ trên bụng nó khi ngồi xuống, nghĩ sau này nên cho nó ăn ít đi.

“Nói đi, rốt cuộc vì sao ngươi lại lừa chúng ta tới đây? Ngươi không nói, ta đi luôn đấy, bỏ ngươi lại một mình ở đây, nhỡ có đầu trâu mặt ngựa đến, ngươi có sợ không?” Nàng thấy thiếu niên này tính tình như trẻ con, liền dùng chiêu dọa trẻ con để hù chàng, nói xong còn cố ý làm mặt quỷ.

Cửu Hỉ Tạp thấy vậy, lại ngẩn người, giây lát sau cười càng vui vẻ hơn: “Ha ha, sợ, ta đương nhiên sợ, tiểu đạo sĩ, ngươi ngàn vạn lần đừng bỏ ta lại nhé.”

“…” Sao tự dưng thấy hơi xấu hổ thế này?

Song Lí không tự nhiên ho khan một tiếng, ngoài mạnh trong yếu mở miệng: “Mau nói.”

“Được thôi, thật ra cũng không có gì, chỉ là tộc nhân trong trại muốn giết ta, họ lấy máu của ta, dùng để luyện cổ, nhưng khi ta sắp chết, bà cốt đã dùng pháp thuật và thuốc để giữ lại mệnh hồn cho ta, để ta còn chút hơi tàn, nhưng bà ấy cũng hạ cổ lên người ta, và nói với ta rằng trong vòng bảy ngày nếu ta tỉnh lại thì phải chạy về trại, nếu không sẽ bị cổ độc ăn mòn mà chết, chỉ vậy thôi.”

Chàng nói rất nhẹ nhàng, như đang kể một chuyện nhỏ nhặt.

“Chỉ, chỉ vậy thôi ư?!” Song Lí bị lời chàng làm cho kinh hãi, nhìn chàng với ánh mắt thương cảm hơn.

Một công tử tuấn tú như vậy, sao số phận lại long đong thế này?

“Xem này, còn có vết cắt đây này.” Cửu Hỉ Tạp đột nhiên vén tay áo lên, lộ ra cổ tay gầy guộc tái nhợt, một vết thương dữ tợn vắt ngang qua, thịt lộn ra ngoài, tuy không còn chảy máu, nhưng trông rất ghê người.

Xem ra, đúng là bị người ta lấy máu thật.

Song Lí cau mày, tuy rằng trước mắt xem ra chàng nói là thật, nhưng nàng vẫn còn chút nghi ngờ.

Thiếu niên này có quá nhiều điểm đáng ngờ, nói chuyện cũng kỳ lạ, không thể tin hoàn toàn, nhỡ chàng lừa nàng, chỉ là để dụ nàng đến đó thì sao? Nhưng chàng tốn công lớn như vậy để lừa nàng đi làm gì? Nàng vừa không có tiền vừa không có sắc, lại không oán không thù với chàng, vả lại việc chàng muốn nàng đã làm rồi, hồn đều mang về cho chàng rồi, theo lý thì không còn chuyện gì của nàng nữa.

“Bảy ngày còn bao lâu nữa?"

“Hôm nay là ngày mấy?”

“Mùng bảy tháng chín.”

“Ồ… Còn một ngày nữa!”

Vẻ mặt chàng không hề hoảng hốt, thậm chí giọng nói còn mang theo chút mong chờ.

“…” Rốt cuộc ngày mai chết có phải ngươi không vậy? Song Lí rất muốn hỏi chàng câu này.

“Vậy ngươi tự mình về được không?”

Chàng trả lời rất thành thật: “Không được, hơn nữa, một mình ta trở về, người trong trại thấy ta, chắc chắn sẽ giết ta lần nữa.”

Cũng đúng, chàngtrông yếu đuối như vậy, lại còn bị người ta giết một lần rồi, nếu quay lại gặp những kẻ xấu đó thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, lúc đó chàng hẳn phải chết không nghi ngờ gì, nhưng nàng là thợ đuổi thi, đâu phải hộ vệ, chuyện này là sao chứ?

Đang nghĩ vậy, thiếu niên kia như nhìn thấu nỗi băn khoăn của nàng, chớp chớp mắt: “Tiểu đạo sĩ, ngươi muốn bỏ ta lại sao? Nhưng nhà ta có mỏ bạc, a, người bên ngoài ai cũng thích cái đó, ngươi thích không?”

Khoan đã, tiểu tử này vừa nói… mỏ bạc?! Mắt nàng sáng lên, đánh giá chàng từ trên xuống dưới, mặc vàng đeo bạc, đúng là nhà có tiền, khóe miệng không kìm được nhếch lên, thật ra, đôi khi thợ đuổi thi và hộ vệ cũng không cần phân biệt rõ ràng như vậy.

Nàng thân thiện khoác vai chàng: “Nói gì vậy? Sao ta lại bỏ ngươi lại được chứ?” Rốt cuộc ai lại không thích tiền?

“Vậy ngươi là muốn đưa ta về nhà?”

“Yên tâm, cứ giao cho ta!” Song Lí giờ trong đầu toàn là mỏ bạc, đã bỏ qua chuyện sinh tử, mặc kệ chàng muốn làm gì! Có thể kiếm được nhiều tiền, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa nàng cũng đi!

Thôi Tiểu Thái vừa được dỗ dành xong, nghe thấy những lời này của nàng, lập tức bay tới, ngăn giữa hai người họ, cảnh giác nhìn Cửu Hỉ Tạp, sau đó ghé vào vai nàng, nhỏ giọng nói: “Ngươi thật sự muốn về với hắn sao?! Nhỡ đến đó phát hiện có bẫy thì sao?!”

“Thôi Tiểu Thái, nhà hắn có mỏ.”

“Có… có mỏ?” Khóe miệng Thôi Tiểu Thái giật giật, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh mình đắm mình trong một đống cải trắng.

“Đúng vậy, nhà hắn giàu như vậy, nếu chúng ta đưa hắn về, thù lao chắc chắn không ít, hơn nữa, hắn cô đơn một mình, trông đáng thương như vậy, còn trẻ đã bị hãm hại, nếu chúng ta không cứu hắn, hắn chỉ có thể chết thêm một lần nữa, đã ra tay thì cứu người cho trót đi.”

“Nhưng mà…” Thôi Tiểu Thái vẫn còn chút lo lắng.

“Yên tâm, ta biết rõ, tin ta đi.”

Nghe nàng nói vậy, Thôi Tiểu Thái mới yên tâm hơn chút.

“Được rồi, vì mạng của ngươi, chúng ta bây giờ… Ơ? Hạc giấy của ta đâu?!”

Song Lí lục lọi khắp người, vẫn không tìm thấy con hạc giấy kia, đang sốt ruột, đột nhiên, nàng nghĩ ra điều gì đó, mặt trắng bệch: “Không hay rồi, con hạc giấy đó hình như ở trong quan tài của Mục Mục Liên, chúng ta mau quay lại!”

Dưới màn đêm, ba cái đầu cẩn thận tiếp cận ngôi mộ kia, tuy nói, Mục Mục Liên chắc chắn đã chết, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Song Lí lúc đó vì đuổi theo mấy sợi hồn của Cửu Hỉ Tạp, chưa kịp tận mắt thấy nàng ta tắt thở, nhỡ nàng ta chưa chết, trái lại cho bọn họ một vố thì sao?

Vì thế, khi đến gần đó, Song Lí rất không nghĩa khí mà ném Thôi Tiểu Thái qua, bảo nó bay qua xem tình hình trước, còn nàng và Cửu Hỉ Tạp thì trốn trong rừng cách đó không xa.

Thôi Tiểu Thái run rẩy bay qua, từ xa thấy một đống máu me be bét bên cạnh tấm bình phong nát kia, mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra là chết rồi, nó quay người, vẫy vẫy móng về phía “đôi cẩu nam nữ” cách đó không xa, mặt đầy khó chịu ý bảo họ lại đây.

Một cơn gió lạnh vù vù thổi qua, con mắt còn sót lại bên cạnh bia mộ giật giật, chậm rãi xoay lại nhìn họ.

“Làm tốt lắm, Thôi Tiểu Thái, về cho ngươi thêm cải trắng nhé!”

Song Lí nhẹ nhàng bước chân đi về phía này.

“Xuy.” Thôi Tiểu Thái ngạo nghễ quay đầu đi.

Con mắt còn sót lại kia nhìn thấy thiếu niên vừa đi qua, lập tức trở nên hung ác, tơ máu bò đầy tròng trắng, hận không thể xông lên xé nát nàng ra.

Song Lí đột nhiên dừng bước, sau lưng lạnh toát, có thứ gì đó đang nhìn nàng? Nàng theo bản năng nhìn về phía xác chết dưới tấm bình phong, kỳ lạ nhíu mày.

Cửu Hỉ Tạp đi theo sau nàng, nhạy bén nhận ra sát khí kia, ánh mắt vô tình liếc nhìn nửa con mắt kia, đáy mắt thoáng vẻ hiểu rõ, nhếch mép, giả vờ như không thấy gì theo đi lên.

Nửa con mắt kia lại nhìn chằm chằm thiếu niên vừa đi qua, nếu có thể ký sinh trên người chàng thì…

Song Lí đứng bên cạnh quan tài nhìn quanh, không thấy hạc giấy đâu, liền chui vào trong sờ soạng.

“Sao không có?” Song Lí lo đến đổ mồ hôi, nếu mất con hạc giấy này, đừng nói đưa Cửu Hỉ Tạp, nàng tự về còn là vấn đề!

“Tiểu đạo sĩ, ngươi định dùng hạc giấy đưa ta về sao? Thú vị thật, ta còn chưa ngồi hạc giấy bao giờ.” Cửu Hỉ Tạp chống cằm, ghé vào bên cạnh quan tài, mắt cong cong nhìn nàng.

Song Lí từ trong quan tài đứng dậy, đang định đắc ý khoe khoang một phen, chợt sắc mặt lạnh lùng: “Cẩn thận!!”

“Không hay rồi! Nó còn sống!!” Thôi Tiểu Thái lập tức hét lớn.

Nửa con mắt kia đột nhiên bay về phía này, lệ khí bốc lên ngùn ngụt, quyết tâm muốn xông vào thân thể thiếu niên kia!

“Mau tránh ra!!!”

Song Lí không kịp giải thích với chàng, dùng sức kéo chàng vào trong quan tài, rồi nhảy lên, lấy ra một lá bùa từ trong ngực, dán lên nửa con mắt kia vào phút cuối!

Trong nháy mắt, dưới pháp thuật của nàng, lá bùa hóa thành lửa xanh, cùng với một tiếng kêu chói tai, thiêu rụi hoàn toàn chút hồn phách cuối cùng của Mục Mục Liên.

“…”

Đông! Đông! Đông!

Bốn phía im lặng như tờ, chỉ còn tiếng thở dốc kinh hãi và tiếng tim đập thình thịch của nàng.

Cửu Hỉ Tạp đứng trong quan tài, giữa mày mờ mịt hoang mang, lạnh lùng nhìn cô nương thấp hơn chàng cả một cái đầu đang che chắn trước mặt mình.

Vì sao nàng lại cứu chàng? Thật là… khó chịu!

Cảm giác này khiến chàng rất không thoải mái, nàng thật là một người kỳ lạ, thật muốn móc trái tim nàng ra xem nó như thế nào! Chắc là màu đỏ nhỉ? Chàng thích nhất màu đó, khiến chàng mê muội.

Song Lí thở hổn hển, trong lòng không nghĩ nhiều như chàng, nàng quay đầu liếc nhìn “Thần Tài” của mình.

Còn may còn may, “mỏ bạc” vẫn an toàn.

Chợt, “Răng rắc” một tiếng, không biết cơ quan nào đó kích hoạt, Cửu Hỉ Tạp hẫng chân, cả người rơi xuống dưới.

“Đại mỏ bạc!!!”

Song Lí nhanh tay lẹ mắt túm lấy tay chàng, cùng nhau rơi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play