Cho tới trước khi Ôn Thụ Thần đóng cửa phòng khách sạn lại, Hạ Thanh Trì vẫn kiểm soát cảm xúc rất tốt, thế nhưng tất cả dễ dàng bị câu nói cuối cùng kia của anh hạ gục. Trái tim thổn thức đập loạn nhịp trong lồng ngực, cô áp tay minh lên ngực có thể cảm nhận rất rõ nhịp tim của bản thân.
Trong phòng khách không còn ai nữa, Hạ Thanh Trì ngồi thụp xuống mặt thảm, ôm chân, chầm chậm đập đầu vào đầu gối, đôi tai lộ ra sau lớp tóc đen đã đỏ lựng từ lâu.
Có một số việc làm cô nghĩ mãi không hiểu. Vài phút sau, cô bực bội cào tóc, đứng dậy đi lấy điện thoại.
Hạ Thanh Trì tựa lưng vào tường, bấm vào ảnh đại diện của Tần Xuyên trong WeChat, nhấp gọi video call cho đối phương.
Cuộc gọi ở trạng thái chờ một lúc lâu mới có người nghe máy. Khuôn mặt phóng đại của Tần Xuyên hiện ra trên màn hình, anh ấy ngạc nhiên la lên: “Sao trông cậu lại thế này giữa đêm hôm khuya khoắt, chẳng lẽ là bị ai này nọ rồi hả?”
Hạ Thanh Trì nhắm mắt lại mấy giây, đáp: “Cậu không biết ngại hay sao mà còn hỏi tôi?”
Tần Xuyên đang mặc áo xống xộc xệch nằm nghiêng người trên giường, bên cạnh anh ấy còn thấp thoáng bóng một cô gái trẻ đang nằm, chăn được kéo lên cao, che chắn kín mít, chỉ để lộ mái tóc dài. Hạ Thanh Trì cảm thấy có lẽ mình đã quấy rầy không đúng lúc nên định cúp máy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT