Cô che ngực, đang lo lắng cho tương lai của mình, vội vàng không kịp chuẩn bị đã va phải đáy mắt đen như mực của Vệ Độ Ảnh.
Mặc dù rất sợ hắn, nhưng vừa rồi nếu không có hắn, chính mình sợ rằng sẽ chết rất khó coi.
Khương Dĩ Nha khẽ nắm mấy đầu ngón tay lạnh buốt, vừa định mở miệng cảm ơn, Vệ Độ Ảnh vẫn lạnh lùng dời ánh mắt đi, quay người nhặt chiếc ba lô trên đất lên, sải bước chân dài, không nói một lời đi về phía cửa ra vào.
Khương Dĩ Nha đành phải ấm ức ngậm miệng lại.
"Nơi này không an toàn, chúng ta phải lập tức rời đi."
Nam sinh có vẻ ngoài ưa nhìn ân cần đưa cho Khương Dĩ Nha một vũ khí tự chế, "Cậu đứng giữa bọn tôi, đừng sợ, bọn tôi sẽ bảo vệ cậu"
Những nam sinh khác gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, đứng ở giữa thì Zombie sẽ không chạm tới cậu, bọn chúng tới là bọn tôi xử lý ngay."
Việc Vệ Độ Ảnh chủ động rời đi đã cho bọn họ cơ hội, những nam sinh khác như bầy chó cuối cùng cũng được đến gần miếng xương thịt, vây quanh Khương Dĩ Nha mà ra sức vẫy đuôi....…
Sau khi Khương Dĩ Nha tỉnh lại, thời tiết dường như cũng sáng sủa hơn một chút, kéo theo vận may của mọi người cũng tốt lên.
Tiểu đội bảy người đi chưa được bao lâu thì gặp được đội tìm kiếm vật tư từ một nhà ăn đi ra.
Bọn họ đoán không sai, phần lớn thầy cô, học sinh và cả nhân viên nhà trường hiện tại đều đang trốn ở nhà ăn.
"Chúng tôi phụ trách khu ký túc xá và trung tâm hoạt động, không ngờ tìm ở bên khu ký túc xá lại không thấy ai, ngược lại gặp được mọi người ở đây." Người dẫn đội là thành viên của hội học sinh, trong tay cậu ta còn cầm một danh sách tìm kiếm cứu nạn.
Khương Dĩ Nha tò mò ngó qua xem, thấy tên mình trên danh sách, xếp ở vị trí đầu tiên.
"Bạn cùng phòng của cậu rất lo lắng cho cậu, mỗi lần có người về nhà ăn, các cô ấy đều hỏi xem có ai thấy cậu không." Cậu ta thấy hành động nhỏ của Khương Dĩ Nha, chủ động lên tiếng giải thích.
Khương Dĩ Nha nghe vậy không khỏi vui vẻ ra mặt: "Quan hệ của chúng tôi rất tốt!" Có thêm người khác gia nhập, nỗi sợ của cô đối với Zombie và Vệ Độ Ảnh đều giảm bớt.
Nhưng rất nhanh cô liền không cười nổi nữa.
Đói.
Thật đói!
Sắp chết đói rồi!
Trước đó cô vừa mới tỉnh lại, lại liên tiếp xảy ra bao nhiêu chuyện kinh tâm động phách, khiến cho đại não không theo kịp phản ứng của cơ thể, bây giờ vừa thả lỏng một chút, cơn đói mãnh liệt liền ập đến.
Đại não gào thét điên cuồng: Mau ăn đi!
Nhưng từ phòng y tế đến trung tâm hoạt động cũng không xa, quãng đường đi bộ ngắn như vậy vốn không tiêu hao quá nhiều sức lực, huống chi trong lúc cô hôn mê, những người khác vẫn luôn đút thức ăn cho cô.
Khương Dĩ Nha không kịp nghĩ nhiều, run rẩy đưa bàn tay mềm nhũn, bủn rủn sờ vào túi áo khoác của mình.
Cũng may cô có thói quen tiện tay nhét đồ ăn vặt vào túi, trong túi có hai viên sô cô la nhập khẩu, còn có một gói bánh quy nhân sữa trâu.
Xé mở bao bì, Khương Dĩ Nha vội vàng nhét đồ ăn vào miệng, thậm chí còn chưa kịp nhai kỹ, đầu lưỡi vừa nếm được vị ngọt, thức ăn đã bị cô nuốt vội xuống bụng.
Trong dạ dày đã có thức ăn, nhưng cơn đói khát không hề thuyên giảm chút nào.
Cảm giác hoảng hốt trong tim khiến cô có một sự thôi thúc muốn cắn người bên cạnh một miếng!
Khương Dĩ Nha bị ý nghĩ của chính mình làm cho giật nảy mình.
Đúng lúc này, có người từ bên cạnh đưa thêm đồ ăn khác tới: "Có muốn ăn chút gì không...... Tôi cũng có đồ ăn...... Ăn của tôi đi...... Tôi cũng cho cậu......"
Khương Dĩ Nha không nghe rõ mọi người xung quanh nói gì, toàn bộ sự chú ý đều bị đồ ăn thu hút.
Cô không nhớ rõ mình đã ăn bao nhiêu thứ, cũng chẳng buồn để ý rằng rất nhiều món trong số đó bình thường cô không bao giờ ăn, chỉ cố sức nuốt, nghẹn đến đỏ cả mắt.
Nhưng càng ăn nhiều, cảm giác đói cồn cào càng mãnh liệt.
Cảm giác chướng bụng trong dạ dày đã khiến cô buồn nôn, nhưng đại não vẫn không ngừng phát ra tín hiệu đói khát.
Trong cơ thể có một luồng sức mạnh bí ẩn nào đó đang không ngừng gào thét.
Thật đói...... Thật đói...... Sắp chết đói rồi...…
Khương Dĩ Nha gần như suy sụp, sắp khóc đến nơi.
Đúng lúc này, một giọng nói khó nghe vang lên.
"Buồn cười chết mất, mấy người cũng hào phóng thật đấy, đồ ăn quý giá như vậy mà nói lấy ra là lấy ra ngay, người ta chưa chắc đã nhớ ơn mấy người đâu!"
"Vừa rồi chúng tôi muốn xin một bình nước cũng không cho, cứ nói là vật tư khan hiếm...... Đâu có yếu ớt đến vậy chứ? Ai mà giữa trưa lại tụt huyết áp?"
Dường như việc cô vừa ăn thức ăn của người khác đã khiến một số người bất mãn, lời lẽ xa gần đều nhắm vào cô.
Khương Dĩ Nha chẳng buồn nhìn xem là ai nói, ngược lại, những lời chói tai này lại khiến lý trí của cô quay về.
Cô không để tâm nhiều, ép mình phải bình tĩnh lại.
Nhắm mắt lại, cô từ từ kết nối và dò xét luồng sức mạnh đó bên trong cơ thể…
Như mọi người đều biết, tận thế Zombie đã không còn là đề tài mới lạ, các bộ phim truyền hình, điện ảnh và tiểu thuyết tương tự cũng đã đầy rẫy, trong bối cảnh như vậy, nhân loại thường sẽ tiến hóa ra dị năng.
Đúng lúc, sau cơn sốt cao, cô tình cờ éo le lại có được dị năng.
Nhưng dị năng...... lại là Mị Ma.
Khương Dĩ Nha gần như tuyệt vọng, thà cứ cho một dị năng hệ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ thường thấy nào đó còn hơn!
Cô không những không có được năng lực tự vệ, mà còn nhận thêm một hiệu ứng bất lợi.
Cơn đói khát chết người đó chính là do dị năng Mị Ma mang lại, hoàn toàn không phải chỉ cần ăn một chút thức ăn thông thường là có thể xoa dịu được.
Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt Khương Dĩ Nha đã bất giác quét qua quét lại, đánh giá những người xung quanh.
Cuối cùng, như thể bị một lực hấp dẫn nào đó lôi kéo, ánh mắt cô dừng lại trên người Vệ Độ Ảnh.
Thật ra hắn không khó tìm, giữa đám đông, Khương Dĩ Nha chỉ cần liếc mắt là có thể thấy hắn ngay.
Giống như một thanh trường đao đã tra vào vỏ, nội liễm và trầm ổn.
Chỉ cần để ý đến, sẽ rất khó mà xem nhẹ hắn.
Ký ức mơ hồ và những lần tiếp xúc bất chợt được khơi dậy.
Trong lúc mơ màng, cô vẫn ngỡ rằng cảm giác được trấn an, thỏa mãn và dựa dẫm đó là đến từ sự bầu bạn của bạn trai.
Nhưng hình như cô đã nghĩ sai.
Khương Dĩ Nha vô thức liếm nhẹ môi, vành mắt hoe đỏ, len lén nhìn Vệ Độ Ảnh vài lần.
Sau khi đến trung tâm hoạt động, hắn không cùng những người khác đi tìm kiếm người sống sót, mà giống như cô, ở lại trong phòng, dựa nghiêng người vào góc khuất gần cửa nhất, chiếc rìu cứu hỏa dựng ngay bên chân.
Khương Dĩ Nha lấy làm lạ tại sao hắn lại đứng xa như vậy, mà không ngồi xuống.