Người dưới chân từ từ xoay người lại, để lộ một gương mặt cũng không quá xa lạ.

Sắc mặt Khương Dĩ Nha lập tức tái mét.

Sao... Sao lại là Vệ Độ Ảnh?

Cô biết hắn, là bạn cùng phòng của bạn trai cô.

Trầm lặng ít nói, sự hiện diện cũng không mạnh mẽ, không phải đang đi làm thì cũng là đang trên đường đi làm công.

Nhưng đối với Khương Dĩ Nha mà nói thì không chỉ có vậy.

Cô đã tận mắt thấy sự tàn nhẫn không hề che giấu của hắn trong con hẻm nhỏ tối tăm, khi hắn hung ác đánh cho ba người lớn tuổi hơn hắn máu me đầy mặt, cũng từng thấy hắn vẻ mặt vô cảm kết liễu sinh mạng một con mèo hoang toàn thân gãy xương, không ngừng thổ huyết.

Khương Dĩ Nha chỉ cảm thấy trong đầu một trận choáng váng dữ dội, cô cố gắng thu cái chân to gan bằng trời của mình lại, nhưng lại run rẩy đến mức căn bản không thể cử động.

Cô không cảm thấy xương cốt của mình cứng rắn hơn con mèo hoang kia là bao.

Khương Dĩ Nha sợ hãi đến mức mọi người đều nhận ra, Vệ Độ Ảnh ở gần cô nhất không bỏ qua bất kỳ biến hóa nào của cô, khóe môi mím chặt có chút trắng bệch.

Hắn chỉ ngước mắt nhìn Khương Dĩ Nha một cái, rồi như bị bỏng vội vàng thu lại ánh mắt, cụp hàng mi dài xuống, buông ra mấy chữ khô khốc: "Bùi Tinh Hằng không ở đây." Là để đáp lại câu nói vừa rồi của cô.

Càng giống như một sự ghen tuông mãnh liệt ngấm ngầm.

Bùi Tinh Hằng không ở đây.

Cho nên hắn ta căn bản không bảo vệ được cô, người thật sự có thể bảo vệ cô là tôi.

Đáng tiếc Khương Dĩ Nha vẫn còn đang hoảng sợ, chẳng hề phát giác được điều gì.

Một nam sinh có vẻ lanh lợi, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, rồi lập tức lại gần, ra vẻ ân cần giải thích: "Có lẽ vì cậu bị sốt nên không biết, thành phố C đã thất thủ, không ai biết tin tức bên đó cả... Sau đó, mấy đứa bọn tôi là sinh viên khoa tài chính..." Mấy nam sinh tranh nhau tự giới thiệu bản thân.

Sau đó lời nói xoay chuyển: "Lúc đó may mà có Vệ Độ Ảnh đưa cậu ra ngoài! Đúng không, Vệ Độ Ảnh?" Còn tưởng cậu muốn chiếm lấy vị trí.

Không ngờ lại hoàn toàn không được thừa nhận nhỉ, Vệ Độ Ảnh.

Có người khác làm bầu không khí sôi nổi hơn, Khương Dĩ Nha coi như đã tỉnh táo lại sau cú sốc lớn.

"Cảm... Cảm ơn mọi người đã cứu tôi." Cô nuốt nước bọt, phát hiện chân mình vẫn còn đang trên vai Vệ Độ Ảnh.

Thân thể mảnh mai của thiếu nữ như ngọn cỏ non trơ trọi giữa đồng hoang, lại run rẩy một chút.

Ngay khi cô cẩn thận từng li từng tí cong gối, cố gắng làm như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, một bàn tay đột nhiên giữ lấy cổ chân cô.

Khương Dĩ Nha lại run lên, không dám động đậy nữa, chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm bàn tay kia, sợ nó sẽ làm ra chuyện gì kinh khủng.

Rõ ràng đều là những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhưng lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Bùi Tinh Hằng tuy là kẻ phiền phức, nhưng tay rất đẹp, là kiểu được nuôi dưỡng trong nhung lụa từ nhỏ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, trên mu bàn tay phủ những đường gân xanh nhàn nhạt, lúc cầm nắm toát ra sức hút hormone vừa phải.

Vệ Độ Ảnh thì hoàn toàn ngược lại, lòng bàn tay hắn phủ đầy vết chai rõ ràng, trên mu bàn tay chi chít các loại sẹo cũ, bàn tay đang nắm chặt cổ chân nàng toát ra một vẻ cứng rắn không cho phép kháng cự.

Tại sao trên tay một người lại có thể có nhiều sẹo như vậy? Hắn rốt cuộc đã đánh bao nhiêu người?

Còn có... Hắn có đánh cô không?

Càng nhiều suy nghĩ theo ý nghĩ này mãnh liệt ập tới.

Nếu như từ trước đến nay cô đều nhận nhầm người, vậy thì trước đó có phải cô cũng đã cắn…

Ánh mắt Khương Dĩ Nha dừng lại trên ngón tay Vệ Độ Ảnh, vòng vết cắn kia rõ ràng như thế, nhìn là biết đã dùng hết sức.

Gương mặt nhỏ nhắn vừa mới khỏi bệnh của Khương Dĩ Nha lại không còn chút huyết sắc, cô càng nghĩ càng sợ, lắp bắp xin lỗi, giọng nói còn mang theo tiếng nấc nghẹn: "Xin... Xin lỗi..." 

Vệ Độ Ảnh cụp mắt xuống, cảm xúc khó chịu cuộn trào trong lòng.

Hắn biết trước đó những sự ỷ lại và thân mật Khương Dĩ Nha dành cho hắn đều là do hắn không biết xấu hổ mà trộm được, dù đã có sự chuẩn bị, nhưng thái độ khác một trời một vực của cô sau khi tỉnh lại vẫn khiến trái tim hắn cảm thấy từng đợt ngạt thở.

Hắn không biết vì sao mình lại khiến cô sợ hãi đến thế, lại nhát gan đến mức ngay cả hỏi cũng không dám hỏi, sợ sẽ nhận được một đáp án còn tồi tệ hơn.

Trong im lặng, Vệ Độ Ảnh vẫn duy trì tư thế nửa quỳ trước mặt cô, lấy giày chạy bộ từ trong ba lô ra mang vào cho cô.

Nhìn ngón tay hắn thắt dây giày thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp mà chắc chắn, Khương Dĩ Nha có chút ngẩn ngơ, ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt trong hốc mắt chực chờ rơi xuống.

Còn chưa đợi cô ổn định lại tâm trạng lên xuống thất thường, lại một tiếng động lớn nữa khiến trái tim cô lần nữa treo cao!

Cửa sổ kính phòng y tế đột nhiên vỡ tan, tiếng gầm rú của Zombie ập đến.

Giường bệnh ngay sát cửa sổ, Khương Dĩ Nha đang ngồi trên giường sợ đến hét lên: "A!" Ngay khoảnh khắc nghe thấy động tĩnh, những người khác trong phòng đã hành động.

Nhưng bọn họ đều không nhanh bằng Vệ Độ Ảnh.

Hắn như một con chó săn được huấn luyện bài bản lao ra, vạt áo tung bay theo gió, để lộ cơ bụng rắn chắc.

Theo sau cái đầu Zombie bị bổ đôi, lặng lẽ ngã xuống bệ cửa sổ, vạt áo đen cũng hạ xuống.

Vệ Độ Ảnh nắm chặt chiếc rìu chữa cháy, thở dốc vài tiếng.

Đây không phải lần đầu tiên hắn giết Zombie, nhưng lại là lần căng thẳng nhất, trái tim trong lồng ngực không hiểu sao lại đập nhanh hơn mấy phần, hắn hít sâu một hơi, mang theo cảm xúc không nói rõ được chậm rãi quay đầu lại.

Thứ hắn nhìn thấy lại là gương mặt đẫm nước mắt vì sợ hãi của thiếu nữ.

Lộ ra vẻ tái nhợt sau cơn bệnh, hốc mắt lại đỏ hoe khác thường, giống như cánh hoa hồng bị vò nát, đáng thương mà yếu ớt.

Cô đã rời xa giường bệnh, được mấy người khác bảo vệ ở giữa.

Phân biệt rõ ràng với hắn.

Khương Dĩ Nha tê cả da đầu, vẫn chưa hoàn hồn.

Đây là lần đầu tiên cô đối mặt trực diện với Zombie trong tình trạng tỉnh táo, còn kinh khủng và chân thực hơn gấp trăm lần so với trong mơ.

Não trắng não đỏ văng tung tóe, mùi máu tanh nồng nặc kích thích dạ dày cuộn trào, nước mắt sinh lý lăn dài trong hốc mắt hoe đỏ, lã chã rơi xuống.

Thật... Thật đáng sợ…

Là một người thường ngày chưa bao giờ xem phim kinh dị và những thước phim giết chóc máu me, Khương Dĩ Nha hoàn toàn không biết mình phải làm thế nào mới có thể sống sót trong tận thế.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play