Cố Thiệu Trinh đúng lúc đưa tay, nhẹ nhàng đỡ lấy sau lưng nàng. Chỉ một cái nâng khẽ, Ôn Lương Lương đã đỏ hoe vành mắt, đau đớn khó chịu, cảm giác như bị xé toạc tâm can.
Hai người chẳng phải lần đầu gần gũi, nhưng nàng vẫn bị hắn làm cho đau đến tê tâm liệt phế.
Hắn dường như rất vội, nhưng lại cố gắng khiến bản thân trông không quá sốt ruột.
Ôn Lương Lương cắn chặt da thịt hắn, giọng nói run rẩy, khe khẽ nức nở, “Ngươi nhẹ nhàng một chút.”
Cố Thiệu Trinh mơ hồ đáp một tiếng, quả thực chậm lại động tác. Hắn nắm lấy eo nàng, ngón tay khẽ buông, tựa như mưa châu rơi lả tả, lại giống như đang gảy đàn, kéo theo từng đường nét, từ eo xuống tận đầu gối.
Ngón tay hắn bỗng dừng lại, dán vào chỗ vết bầm mà hôn nhẹ. Hắn nhớ rõ, vết thương ấy là do Ôn Lương Lương quỳ trên án thư quá lâu, để lại dấu vết in sâu.
Ôn Lương Lương nằm dài trên mặt án phẳng lặng, một tay che ngang đôi mắt, tay còn lại giơ lên đỉnh đầu, đè nhẹ lên mái tóc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT