Tiếng vải rách vang lên sắc lạnh, chất liệu mỏng manh dễ dàng bị xé toạc. Mọi người trong phòng hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt đồng loạt dừng lại trên tấm lưng trần của Cố Thiệu Lễ.
Tấm lưng ấy chi chít những vết lở loét, thịt thối rữa từng mảng, mủ vàng hòa lẫn máu đen, tạo thành một thứ hỗn hợp ghê tởm đến cực điểm. Có chỗ da thịt bị cào rách, để lộ những vết thương lầy lội, trông mà rợn người.
Cố Hoài Khanh vẫn còn nắm chặt mảnh vải rách trong tay. Nhìn tấm lưng đầy lở loét của nhi tử, cổ họng ông bỗng dâng lên một trận chua xót. Ông lùi lại, dựa hẳn vào ghế, thần sắc hoảng hốt.
Tô Úc vội vàng lấy một chiếc áo từ trên sập, khoác lên người Cố Thiệu Lễ, cẩn thận thắt chặt đai lưng quanh eo hắn. Bà ta không dám quay đầu nhìn, mãi đến khi buộc xong thắt lưng, mới cố gắng kiềm nén cảm xúc, lấy khăn lau nước mắt, chậm rãi bước đến trước mặt Cố Hoài Khanh.
“Lão gia…” Bà ta khẽ gọi.
“Đừng gọi ta!” Cố Hoài Khanh cắt lời, chỉ muốn lặng yên. Ông thực sự bị dọa đến kinh hồn, chưa bao giờ nghĩ rằng nhi tử của mình lại rơi vào tình cảnh thê thảm đến vậy.
Ông đưa mắt quét nhìn xung quanh. Mấy nha hoàn bồi rượu đã sớm quỳ rạp bên cạnh, dung mạo bình thường, nhưng đều mặc y phục mỏng manh gần như trong suốt, trông thật hoang đường. Trên bàn bày la liệt rượu chưa uống cạn, chén rượu ngổn ngang, cái đứng, cái nằm. Bên cạnh, mâm ngọc chất đầy đá lạnh, một vài khối đã tan thành nước, nhỏ giọt tí tách xuống sàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT