Hơi thở ngọt ngào xen lẫn chút tanh nhẹ lướt qua cánh mũi, Ôn Lương Lương khẽ nhíu mày, dường như chẳng có việc gì mà liếc nhìn đoạn cổ tay lộ ra trước mặt mình. Làn da Chu Đình Hiên trắng nõn, có lẽ do trời sinh, mang nét nho nhã của một văn nhân.
Không giống kẻ nào đó, trắng đến mức dị thường.
Nàng ngước mắt nhìn Chu Đình Hiên, ánh mắt lướt nhanh qua góc tứ giác đình, nơi bóng người ẩn hiện sau tấm màn lụa. Xưa nay khứu giác của nàng nhạy bén, từ những ngày ở Cố phủ tại thành Kim Lăng, khi hầu hạ chén thuốc cho Cố Thiệu Trinh, nàng đã quen thuộc với mùi hương kỳ lạ ấy. Không chỉ là mùi thuốc, mà còn có hương thơm đặc trưng của cỏ cây, hoặc có thể nói, là mùi hương riêng biệt của hắn. Nàng vẫn chưa từng hiểu đó là gì.
Nhưng mùi hương ấy chỉ Cố Thiệu Trinh có, nàng tuyệt đối không nhầm lẫn.
Tấm màn lụa ở tứ giác đình khẽ lay động theo gió, khiến bóng dáng mơ hồ kia càng thêm khó nắm bắt. Hôm nay, hẳn là hắn đeo túi thơm đỗ hành.
“Chu công tử đã đọc nhiều điển tịch về mộc phù dung, vậy có biết nó cũng có công hiệu thanh nhiệt giải độc, bài mủ cầm máu không? Hoa và lá nghiền thành bùn, bôi lên vết thương, công tử cảm thấy có đỡ hơn chút nào không?” Ôn Lương Lương khẽ nghiêng mặt, lòng bàn tay gần như chạm vào mu bàn tay Chu Đình Hiên. Hàng mi dài của nàng như phủ sương, long lanh động lòng người.
“Ôn cô nương, ta…” Chu Đình Hiên định lên tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT