Khánh An Đế vừa kết thúc cuộc vận khí cùng Không Tẩu, lập tức đến Ngọc Noãn Các. Ông vận thường phục, vòng eo rộng thùng thình, dây lưng đeo ngọc lười biếng rũ một bên, thoang thoảng toát ra hương đàn mờ nhạt.
Cao Quý phi yểu điệu hành lễ, rồi bước theo sau, mỉm cười nói: “Thần thiếp cứ ngỡ bệ hạ bận rộn công việc, không ngờ ngài lại đích thân đến dự tiểu yến. Thần thiếp từng nói, bệ hạ phải dành cho Cố Nhị…”
“Quý phi, trẫm đến đây để tuyên bố một việc, ngươi chớ vội vàng.” Khánh An Đế ngắt lời bà, ánh mắt lướt qua những nữ nhân đang khoanh tay hành lễ trong các, rồi hỏi: “Ai là Ôn Lương Lương?”
Cao Quý phi thoáng ngẩn người, bước tới gần bên Khánh An Đế, tay ngọc khẽ chỉ: “Người vận bạch y kia chính là nàng.”
Ôn Lương Lương ngẩng đầu, đôi đồng tử sáng ngời nhìn thẳng về phía trước. Khánh An Đế mang vẻ mặt tiếc nuối, đầy đồng tình nhìn nàng. Nàng chậm rãi cúi đầu, chợt nghe tiếng thở dài từ trên cao, nhàn nhạt cất lời: “Dục Tông, đem y phục lên đây.”
Lời vừa dứt, mọi người mới nhận ra Tống Dục Tông chẳng biết từ lúc nào đã đứng lặng trong các, không chút tiếng động. Trong tay hắn cầm một bộ y phục cẩm bào màu xanh lam, thêu hoa văn như ý thanh nhã.
Dù Ôn Lương Lương đã chuẩn bị tâm lý, khoảnh khắc nhìn thấy bộ y phục ấy, nàng vẫn không kìm được đôi mắt đỏ hoe. Nỗi bi thương như khoét một lỗ hổng trong lồng ngực, đau đớn như máu chảy. Nàng vịn góc bàn, thân thể mềm nhũn, không còn chút sức lực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play