Ôn Lương Lương đội mũ trướng sa che kín dung nhan, vừa bước vào đã nghe trên lầu vang lên tiếng còi thanh thoát. Ngay sau đó, tiếng bước chân cộp cộp cộp vội vã chạy xuống.
“Muội muội, tìm ta có chuyện gì?”
Bạch Cảnh lười nhác dựa vào lan can, đôi mày cong cong, ánh mắt lười biếng liếc sang người bên cạnh. Hắn vừa ở Tử Kim Các suốt hai canh giờ, nếm đủ các loại rượu mới, cả người nồng nặc mùi rượu, khiến người đối diện chỉ cần ngửi qua đã bất giác nhíu mày.
Tống Dục Tông bình thản đưa mắt nhìn Bạch Cảnh từ đầu đến chân, ánh mắt điềm tĩnh mà thong dong. Hắn lướt qua hai người, ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh.
Hắn quay lưng về phía Ôn Lương Lương, cách nàng một khoảng chừng một thước. Dù y phục mùa xuân mỏng manh, Ôn Lương Lương vẫn cảm thấy sau lưng nóng rực, ngồi không yên. Nàng đứng dậy, trừng mắt nhìn Bạch Cảnh, kéo thấp mũ trướng sa, nhỏ giọng nói: “Cùng ta trở về.”
Bạch Cảnh chẳng màng, thậm chí còn đưa tay nắm lấy cánh tay nàng, ngẩng đầu hướng lên lầu chào hỏi mấy vị khách mặt đỏ rực. Hắn ghé sát vai nàng, thần bí thì thầm: “Có rượu ngon, chỉ một vò thôi. Ta đã hẹn trước với lão bản, hôm nay mở đàn. Muội muội có lộc ăn, lên nếm thử đi.”
Ôn Lương Lương liếc mắt nhìn Tống Dục Tông, thấy hắn dường như không để ý, liền lạnh mặt trách mắng: “Về nhà trước, đừng ở đây làm càn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play