Ôn Lương Lương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt Phùng Ngọc Uyển. Người đối diện thân hình run rẩy, cắn môi cố giữ vẻ trấn tĩnh. Ôn Lương Lương chỉ khẽ cười, rồi tiếp tục lên tiếng.
“Mẫu thân, người nói xem…” Giọng nàng vừa cất lên, Phùng Ngọc Uyển đã như mất đi điểm tựa, ngã phịch xuống đất, sắc mặt nháy mắt tái nhợt thảm thương.
Ôn Lương Lương ban đầu chỉ định thử lòng, nhưng khi thấy vẻ hoảng sợ tột độ cùng ánh mắt chột dạ của bà, nàng biết ngay trong chuyện này ắt có ẩn tình. Nàng ngừng lời giữa chừng, khẽ gật đầu với Xuân Yên. Người hầu lập tức rời đi, thuận tay khép cửa phòng lại.
“Mẫu thân, người sao vậy?” Ôn Lương Lương cúi người nắm lấy cánh tay bà, tuy lòng đầy nghi ngờ, vẫn vững vàng nâng Phùng Ngọc Uyển dậy, đỡ bà ngồi lên ghế.
Phùng Ngọc Uyển rút khăn tay, ánh mắt lấp lánh né tránh, trán và lưng thấm đẫm mồ hôi. Bà rõ ràng rất căng thẳng, thậm chí đã bắt đầu nghĩ cách viện cớ để qua loa với Ôn Lương Lương.
“Mẫu thân, hiện giờ Ôn gia chỉ còn hai mẫu tử chúng ta. Dù dì Triệu dùng bất cứ thủ đoạn gì để áp chế người, cũng không đáng sợ hãi. Con nghĩ mãi, ngoài con ra, chẳng ai khiến người phải kiêng dè. Mẫu thân, rốt cuộc người giấu con điều gì? Chẳng lẽ…”
“Đừng đoán mò, để ta từ từ nói.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play