Cố Thiệu Trinh khẽ nheo mắt, hướng về phía người mới đến thoáng gật đầu, môi mỏng khẽ mở, giọng điềm tĩnh: “Điện hạ mạnh khỏe.”
Tống Dục Tông thong thả thu lại cây quạt ngọc, đứng giữa sân, quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay. Ánh mắt sắc bén lướt qua một lượt, thần thái điềm nhiên nhưng ẩn chứa chút uy nghiêm, rồi cất giọng nhàn nhạt ra lệnh: “Mang hai chiếc ghế ra đây.”
Tô Úc vội vàng chỉnh lại y phục, nhanh chóng lau đi vệt nước mắt trên mặt, quay sang Lư Tam nói: “Mau đi lấy ghế cho Tam hoàng tử.”
Cố Hoài Khanh là người hiểu rõ đạo trung dung, luôn biết cách giữ mình để rút lui an toàn. Xưa kia, khi Hoàng hậu và Đại hoàng tử còn quyền thế ngập trời, ông chỉ lo giữ thân, không nghiêng về phe nào. Cũng chính vì thế, nay Tam hoàng tử nắm quyền, ông vẫn có thể khéo léo xoay chuyển, đứng vững không ngã. Con đường làm quan trong triều, ông đã cân nhắc tinh tế, thấu triệt.
Lư Tam cẩn thận đặt ghế xuống, lấy tay áo lau sạch một lượt, rồi khom người, hai tay chắp lại cung kính: “Mời Tam hoàng tử.”
Tống Dục Tông ngồi xuống chiếc ghế gỗ lê vàng bên trái, dùng quạt gõ nhẹ, chỉ sang chiếc ghế bên phải, ngẩng mặt nói: “Nhị công tử thân thể yếu, mời ngồi.”
Cố Hoài Khanh trong lòng kinh ngạc. Tuy ông từng ở triều đình thẳng thắn nói đỡ cho Tống Dục Tông, nhưng không ngờ Cố Thiệu Trinh lại thân quen với vị hoàng tử này đến thế. Nhìn tình hình hôm nay, hai người dường như đã quen biết từ lâu. Ông lau mồ hôi trên trán, ánh mắt mơ hồ liếc nhìn sang.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT