Mưa phùn kéo dài đến tận sáng, khi ánh nắng ấm áp đột nhiên xuyên qua, chiếu thẳng vào mắt Ôn Lương Lương. Nàng vội giơ tay che đi ánh sáng chói mắt, vịn nhẹ vào lan can, đứng lặng một lúc. Tầm mắt lướt qua những đình đài lầu các tầng tầng lớp lớp, cuối cùng dừng lại ở trà lâu đối diện.
Ngày trước, trà lâu ấy chỉ dựa vào Thải Vi quán để kiếm chút ngân lượng từ nước trà. Nhưng kể từ khi tay nghề của cô nương A Vu vang danh khắp thành Kim Lăng, việc làm ăn của trà lâu dần dần sa sút. Giờ đây, bên trong chỉ có lác đác vài khách nhân, trên bàn toàn những loại trà bánh rẻ tiền, chẳng mấy giá trị.
Ôn Lương Lương khẽ ấn mũi để kìm lại cảm giác ngứa ngáy, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, liên tục hắt hơi ba cái, phế phủ đau nhói. Thẩm Hương Quân từ dưới lầu gọi nàng một tiếng. Nàng thuận thế nhìn xuống, thấy bên cạnh Thẩm Hương Quân là hai gã sai vặt, tay chân lanh lẹ, dáng vẻ hoạt bát.
Chẳng bao lâu, Thẩm Hương Quân đã mặt mày hớn hở bước lên, dập tắt lư hương trên bàn, cười nói:  
“Lưu Ngạn xem như xong đời rồi. Hắn đã lừa được của hồi môn từ nhà nhạc phụ, đem tất cả vào tư khố của ngươi. Hôm nay hắn lại đến Bạch Lộ các, ta chỉ khích hắn vài câu, hắn đã nổi nóng khoe khoang, đánh cược thua mấy ván bài. Người của ta đang đến khách điếm của hắn để khiêng rương về đây.”
Nàng ta nghiêng người tựa vào cột, tiếp tục:  “Dì của ngươi thật hào phóng. Triệu gia sớm đã rách nát từ bên trong, vậy mà vẫn chuẩn bị được nhiều của hồi môn như thế cho Triệu Nguyễn Thanh. Đáng tiếc, cành cao chẳng thể trèo, bao nhiêu bảo vật vất vả gom góp đều chôn vùi cả.”
Thấy Ôn Lương Lương không đáp, Thẩm Hương Quân thoáng nghi hoặc, đưa mắt nhìn về phía trà lâu. Trên lầu, cạnh rào chắn, một l phụ nhân đang nhìn đông ngó tây, trông như sợ bị người phát giác. Bà ta lúc thì nhìn xa xa về phía Thải Vi quán, lúc lại hoang mang lấy khăn che mặt. Thẩm Hương Quân hít một hơi lạnh, tay siết chặt khăn trong lòng bàn tay, nói:  
“A Vu, ngươi cố ý thả tin tức ra ngoài, dụ dì ngươi đến cửa chịu nhục sao?”
Thời điểm tin tức lộ ra thật đúng lúc, vừa hay ngay sau khi Lưu Ngạn lừa được của hồi môn. Dù Phùng thị có gan lớn đến đâu, bà ta cũng chẳng dám đến tận cửa đòi lại từ Lưu Ngạn. Tế tử tương lai lưu luyến thành Kim Lăng không chịu rời đi, ngày ngày ở lại Thải Vi quán. Phùng thị lo lắng đến mức mấy ngày liền ngồi canh ở trà lâu đối diện, miệng và mặt nổi đầy bọt nước. Lưu Ngạn chưa đi, bà ta một ngày cũng khó lòng yên ổn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play